20 năm “nín thở” ra cặp đôi Mong – Mỏi
Chúng tôi tìm đến gia đình chị Đinh Thị Bích Thủy (SN 1976) và anh Phạm Lê Việt (SN 1971) ở đường Hoàng Ngân (Thanh Xuân, Hà Nội) trong một ngày đầu thu. Chúng tôi bắt gặp cảnh chị Thủy tất tưởi với hai đứa trẻ sinh đôi một trai, một gái.
Nhìn thấy người lạ, hai đứa trẻ ngơ ngác rồi bỗng khóc thét đòi vòng tay mẹ. Chị Thủy lại ôm hai con vào lòng cười xòa trìu mến: “Cứ thấy người lạ là Mong và Mỏi lại thế đấy, nhưng chơi đùa một lúc quen lại như “giặc” ấy mà”.
Người mẹ hạnh phúc bên hai đứa con được chờ đợi sau 20 năm
Nghe chúng tôi hỏi về hai cái tên khá lạ Mong và Mỏi, chị Thủy mỉm cười trải lòng: “20 năm trời tôi cùng chồng đi khắp mọi nơi, cứ ai mách bảo là đến, thầy lang ở đâu có tên tuổi là biết liền. 9 lần tôi thụ tinh trong ống nghiệm ở 3 bệnh viện lớn tại Hà Nội, thì 2 lần chửa ngoài tử cung rồi mổ cắt polyp… mà chưa một lần thấy nhịp đập của thai nhi. Bởi thế, hai đứa này chẳng phải Mong – Mỏi thì là gì phải không cô chú?”.
Nói rồi chị kể lại cho chúng tôi nghe hành trình gian khó để có được hai bé Mong – Mỏi của mình trong suốt 20 năm ấy.
Theo lời chị Thủy, chị và anh Việt kết hôn từ năm 1995. Hạnh phúc đơn sơ dường như không thể đủ đầy khi hết năm này qua năm khác, anh chị vẫn chưa có con. Điều đó khiến chị Thủy chán nản, tuyệt vọng, tâm trạng uất ức, thậm chí có lúc chị rơi vào trạng thái trầm cảm. Dù vậy, vợ chồng chị vẫn luôn sát cánh bên nhau nhưng nỗi khát khao có được đứa con khiến cả hai luôn đau đáu suốt gần 20 năm.
Hai thiên thần được đặt tên là Mong – Mỏi
Cũng như “kinh nghiệm” của bao nhiêu cặp hiếm muộn thường nhắc tới 2 chữ “thầy lang”, chúng tôi đặt câu hỏi này cho chị Thủy, chị chỉ biết lắc đầu.
Theo chị Thủy, rất nhiều thầy lang ở Hà Nội như: thầy lang trên đường Đê La Thành, ở Quốc Tử Giám, Hồ Tây, Trung Kính, Nhân Hòa rồi cả chùa Hương hoặc sang đến tỉnh Bắc Ninh… chị với chồng đều tìm đến.
Chị Thủy nói: “Những bát thuốc sắc đặc như bát chè đỗ đen. Thuốc đun xong, 1 tay bưng bát thuốc để uống, 1 tay tôi cầm sẵn quả ô mai hay ít ruốc, thuốc vừa trôi khỏi miệng là cho luôn vào miệng để đỡ đắng. Nước mắt cứ giàn giụa ra vì thuốc đắng, nhưng nghĩ tới việc đậu thai thì dù đắng như thế nào mình cũng cố uống”.
Chị Thủy, anh Việt hạnh phúc lưu giữ lại khoảnh khắc mang bầu.
Chị rùng mình kể lại quãng đường đến với thầy lang: “Mọi người chữa thầy lang ở đường Đê La Thành chỉ mất 5 tiếng đặt thuốc nhưng tôi nằm 8 tiếng với hi vọng sẽ có thai nhưng rồi cũng chẳng ăn thua gì”.
Nói về vấn đề kinh tế để chuẩn bị cho những cuộc chữa chạy để có mụn con, chị Thủy chia sẻ:“Những năm đầu kinh tế hai vợ chồng khó khăn, vất vả nhưng cứ nghe ai mách ở đâu có thầy hay thuốc tốt là hai vợ chồng dành dụm tiền rồi khăn gói lên đường. Thú thật là tiền tỷ chắc chả đủ để có được như ngày hôm nay, mà ngoài ra còn phải có niềm tin…”.
Từng xin con nuôi vì áp lực nhưng bất thành
Mừng vui lẫn lộn khi nói về cuộc hành trình đầy khổ ải đi chữa trị khắp nơi để có con, chị Thủy nhớ lại mà rơi nước mắt. Chị kể, không biết bao nhiêu lần chị hi vọng để rồi lại thất vọng. Có những quãng thời gian chị không muốn ra khỏi nhà, không muốn gặp ai, giam mình trong phòng tối.
“Nhiều lần hai vợ chồng bàn bạc tính chuyện xin con nuôi, chỉ vì ‘lời ra tiếng vào’ và cũng vì sự mong mỏi của người thân, đặc biệt là mẹ chồng tôi. Hồi năm đó khoảng 2012, vợ chồng tôi đi tận Việt Trì để xin con nuôi nhưng cuối cùng lại bị người khác xin mất…”.
Cũng chính vì lần thất vọng ấy, chị Thủy và chồng lại quyết tâm quay về với phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Thế rồi, cơ duyên đưa vợ chồng anh chị đến Bệnh viện Chuyên khoa Nam học và Hiếm muộn Hà Nội và gặp bác sĩ Thu Hiền. Tại đây, BS Hiền khuyên vợ chồng chị thực hiện phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm (TTTON) nhưng lần đầu không thành công.
Chị Thủy kể lại câu chuyện của mình trong tiếng nấc nghẹn: “Bác sĩ động viên tôi tiếp tục thực hiện nhưng thú thật, trong lòng tôi không có hy vọng gì. Đặc biệt, trước khi đặt phôi một tháng, tôi còn phải phẫu thuật cắt bỏ khối u nên chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình có thể có thai. Ngoài mặt tôi luôn mỉm cười nhưng thực ra rất đau khổ, xót xa. Tôi nhớ như in lời bác sĩ Hiền nói với tôi lúc đó: Chị cố lên, đừng buồn nữa, em sẽ làm cho chị thêm một lần nữa”.
Từ khi cặp đôi Mong – Mỏi sinh ra đời, ngôi nhà chị Thủy luôn đầy ắp tiếng cười.
Nghe theo lời bác sĩ, chị Thủy thực hiện thêm một lần IVF. 14 ngày sau, chị xuống viện thử máu và vỡ òa khi hay tin mình mang thai. Niềm vui quá bất ngờ khiến vợ chồng chị thậm chí không dám tin vào sự thật.“Tôi bảo chồng đi mua que thử thai về cho vợ, que thử thai báo hai vạch. Hỏi bác sĩ… hỏi đi hỏi lại, bác sĩ thông báo có thai, tôi vẫn không tin. Niềm vui nhân đôi khi các bác sĩ còn cho biết tôi sẽ sinh đôi!. Khi thai trong bụng được 3 tháng, thậm chí 5-6 tháng, tôi vẫn không dám tin rằng mình có thai. Tôi hay phải hỏi chồng rằng: ‘Em có thai thật không anh?”, chị Thủy tâm sự.
Có Mong và Mỏi là hạnh phúc lớn nhất đối với đôi vợ chồng hiếm muộn.
Ngày 11/2/2015, chị Thủy sinh đôi được một bé trai và một bé gái cân nặng 2,7kg mỗi bé trong niềm hạnh phúc tột độ. Chị Thủy nhẩm tính, đó là thời điểm chỉ còn một tháng nữa là tròn 20 năm chạy chữa hiếm muộn.
“Trong 20 năm gian khó ấy, có lúc thuốc tiêm vào buốt đến tận xương sống, tôi không đi thẳng nổi. Tiếp đó là siêu âm, xét nghiệm… không biết bao nhiêu mũi kim tiêm. Thế nhưng, giờ đây nhìn 2 con yêu, bao khó khăn gian khổ trong quá khứ dường như tan biến hết”, chị Thủy hạnh phúc nhìn 2 em bé xinh như thiên thần tâm sự. Anh chị cũng mong câu chuyện của Mong và Mỏi sẽ tiếp thêm sức mạnh cho các cặp vợ chồng hiếm muộn khác tiếp tục kiên trì với chặng đường tìm kiếm hạnh phúc. Nói rồi chị lại tất bật với công việc nhà, hai đứa trẻ đang hồn nhiên chơi đùa và í ới gọi mẹ. Những ngày trầm cảm đã qua, giờ chỉ con tương lai mà đôi vợ chồng muốn dồn hết cho 2 con…