Chào 2 con, ba mẹ đã sẵn sàng

23/09/2020

“Mỗi ngày Mẹ viết một điều về con

Từ ngày con đến trong cuộc đời

Để Mẹ mỉm cười mỗi khi nhớ về

Những ngày đầu tiên con với Mẹ

Mẹ vừa hạnh phúc, Mẹ vừa lo âu

Vì Mẹ chẳng biết sao mai sau

Thế nhưng cuối cùng cũng mau quên đi

Bởi vì Mẹ vui gấp trăm lần…”

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, mở bài hát “Những điều mẹ chưa kể”, lắng nghe, hát ru cho 2 bạn nhỏ, chỉ 1 lúc sau là 2 bạn chìm vào giấc ngủ và nước mắt mình cũng không biết rơi từ lúc nào. Bài hát thật ý nghĩa, gợi cho mình nhớ về cuộc hành trình tìm kiếm con yêu đầy gian khổ của hai vợ chồng từ lúc bắt đầu đến khi đón được con yêu về trong vòng tay. Cuộc hành trình ấy, nước mắt có, đau khổ có, tủi nhục có và cuối cùng là hạnh phúc cũng thật nhiều.

Lần nào nhắc về hành trình ấy mình cũng rung rung xúc động vì thấy sao mà vất vả đủ đường. Từ khi mới cưới, cả nhà ai cũng mong cháu vì hai vợ chồng cũng xấp xỉ 30 rồi. Chồng là con trưởng trong gia đình, lấy nhau hơn một năm mà không có bầu nên áp lực kinh khủng, hai vợ chồng đưa nhau đi chạy chữa khắp nơi, khám tại các bệnh viện lớn tuyến trung ương. Chồng khám thì tinh trùng yếu, vợ lúc đó chỉ số xét nghiệm cũng ở ngưỡng bình thường, bác sĩ cho thuốc về uống mà vẫn không có kết quả.

Khám Tây y không được lại chuyển sang Đông y, cứ có ai mách là hai vợ chồng lại tìm đến xin khám, dù ở xa hay gần đều cố gắng với mong mỏi sẽ có kết quả tốt. Nhưng cuối cùng, tiền cứ đội nón ra đi còn con thì chẳng có. Hậu quả của việc uống thuốc đông y là mình bị tích nước trong người dẫn đến tăng cân vùn vụt không thể kiểm soát, từ 45kg lên thành 57kg, khi đi ra ngoài bị người ta nói bóng nói gió, nói xỏ nói xiên suốt. Mỗi lần gặp người quen, bao giờ họ cũng hỏi nguyên mỗi câu: “Bao giờ đẻ?” hay “Sao mãi không chửa, hay tịt rồi” mà không dám nói lại nửa lời, chỉ vâng vâng dạ dạ hoặc “vợ chồng em đang kế hoạch”. Bình thường đi làm ở Công ty đã áp lực công việc, giờ về nhà hay ra đường lại thêm áp lực con cái; mỗi khi lễ tết được nghỉ, nhìn nhà hàng xóm đưa con đi chơi, còn vợ chồng mình tủi thân kinh khủng; khi bạn bè tụ tập đi chúc tết thầy cô giáo mình cũng tìm mọi cách để từ chối vì sợ đến các bạn sẽ hỏi, cũng sợ luôn không dám đi chúc tết anh chị em họ hàng.

Biết tới Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội là một cái duyên. Trước đó mình làm IUI tại bệnh viện Phụ sản TW và Bệnh viện Bưu Điện nhưng thất bại. Ngày nào cũng lê la ở các diễn đàn hiếm muộn học hỏi kinh nghiệm, lúc này mới biết tới nhóm Hội các mẹ Làm IUI-IVF tại Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Thấy các mẹ trong nhóm kháo nhau rằng bác sĩ Hiền và bác sĩ Hưởng ở đó mát tay lắm, chuyển phôi cho ai cũng gần như đậu hết, thực lòng khi đó mình cũng chưa biết mặt mũi bác sĩ ra sao nên đã tìm kiếm thông tin và xem được video của bác sĩ Hiền tư vấn trên truyền hình. Xem đi xem lại video của bác sĩ và mình bắt đầu nhen nhóm hy vọng, quyết định chuyển làm IVF từ Bệnh viện Bưu điện sang bên Bệnh Viện Nam học và Hiếm muộn Hà nội trong đúng một ngày. Hồi ấy cực lắm, tại tiền của không có nhiều. Mình thì làm văn phòng ở nhà hàng, chồng làm công nhân điện lực; đi làm tích cóp được bao nhiêu thì trước đó đã đổ vào thuốc thang, IUI hết cả, đến khi quyết định làm IVF là mọi gánh nặng tiền nong dồn hết lên vai, đành phải chạy vay mượn cả nội lẫn ngoại một số tiền khoảng 100 triệu để dành làm.

Khi đi khám thì bác sĩ Hưởng có báo chồng thì TTY dị dạng 100%, vợ do kích trứng làm IUI nên giờ dự trữ buồng trứng giảm (suy buồng trứng) AMH từ 2.0 còn có 1,11 – bắt buộc phải thực hiện IVF, chứ khả năng có thai tự nhiên thấp. Lần đầu đi khám làm IVF giữa tháng hè, thời tiết tháng Năm, trời nắng như đổ lửa, nghe tin siêu âm noãn ngày 2 CKK bác sĩ báo có 3 AFC mà hoang mang cực điểm vì không biết như thế thì khi kích trứng có thành công hay không? Bao nhiêu câu hỏi trong đầu, đã thế qúa trình làm lại bao vất vả khi ròng rã nhiều ngày từ nhà tới viện vào sáng sớm để tiêm thuốc kích trứng xong lại từ bệnh viện đi làm. Những mũi tiêm tại phòng tiêm của bệnh viện đâm vào da thịt làm thâm tím vùng bụng, đau buốt, rồi ngày chọc trứng đau đến lịm người mà chỉ có hai vợ chồng tự an ủi nhau. Vất vả là thế mà lần đó vợ chồng mình được có 2 phôi ngày 2 và chuyển phôi thì bị sinh hóa khi HCG giảm, cuối cùng thất bại thảm hại. Cảm giác mình bị rơi vào ngõ cụt luôn, phôi thì hết, tiền thì không còn, bao nhiêu hi vọng thành con số 0 hết. Ngày đó em khóc hết nước mắt, hụt hẫng, đau khổ vô cùng vì nghĩ rằng mình có thể sẽ không bao giờ được làm mẹ.

Tuy nhiên đúng vào hoàn cảnh đó, mình lại nghĩ đến ngay câu nói của Nhà văn Nguyễn Khải trong tác phẩm Mùa lạc năm mình học cấp 3: “Ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua ranh giới ấy”. Câu nói đó giúp cho mình hiểu rằng trong cuộc sống, có khi con người chúng ta gặp phải những khó khăn tưởng như không thể vượt qua được, nhưng đó không phải là đường cùng; đó chỉ là một ranh giới, một thử thách ý chí mà nếu con người có ý chí, nghị lực, có niềm tin, có quyết tâm thì sẽ vượt qua. Chính điều suy nghĩ ấy đã giúp mình lạc quan trở lại, tiếng con gọi “mẹ ơi” thôi thúc mình càng quyết tâm nhiều hơn.

Lần này để có tiền làm, vợ chồng mình đã lao vào làm việc ngày đêm, sáng làm văn phòng, chiều về buôn bán hoa quả online. Chồng thì sáng làm cơ quan, tối về đi ship hàng cho vợ, số tiền buôn bán trong 2 tháng cộng với việc vay thêm mỗi bên gia đình một ít, có bao nhiêu vàng của hồi môn của bố mẹ cho để dành, vợ chồng mình bán hết. Thật sự đó là tia hy vọng cuối cùng của mình. Ơn trời là mọi sự mong mỏi, cố gắng của hai vợ chồng cuối cùng cũng được đền đáp. Lần thứ hai chỉ cách lần làm đầu có 2 tháng, mọi chuyện suôn sẻ hơn rất nhiều, ngày 2 ckk khám được 3 nang như lần đầu làm, bác sĩ bảo phải gom trứng thì mới đủ làm vì lần đầu cũng chỉ có 2 phôi. Vì đã chuẩn bị tinh thần trước nên khi bác sĩ báo vậy, hai vợ chồng đều quyết tâm. Và rồi bác sĩ Hưởng cho phác đồ kích trứng, từ 3 AFC ban đầu chỉ sau 9 ngày tiêm thuốc kích trứng, số lượng trứng trưởng thành tăng lên 15 quả, được 14 trứng trưởng thành và chọc đươc 11 phôi. Kết quả thật không ngờ, phác đồ cho thuốc kích trứng của bác sĩ Hưởng giúp vợ chồng mình đợt 2 này chỉ mất chưa đến 18 triệu tiền thuốc tiêm so với 30 triệu của đợt 1, đã thế lại không phải gom trứng như dự định ban đầu đưa ra. Quyết định giữ lại 2 top ngày 2 mỗi top 3 phôi tốt, còn lại vợ chồng mình nuôi hết đến ngày 5 thì được 1 phôi tốt và 1 phôi khá. Lần chuyển phôi thứ 2 mình đậu thai luôn, 6 ngày chuyển phôi thấy em cùng phòng thử lên 2 vạch mình cũng quyết tâm vào thử và cuối cùng thì cái que 2 vạch mong đợi bao lâu nay mình cũng đã nhìn thấy. Vui hơn nữa khi siêu âm xem phôi đã vào tổ chưa thì bác sĩ Trung báo có cả 2 túi thai, mừng lắm mọi người ạ.

Mang thai suốt 3 tháng đầu, mình xin ở trọ tại bệnh viện để tiện theo dõi vì phải tiêm thuốc nội tiết, mặc dù nhà cách viện chỉ khoảng 5km. Vào tuần thứ 9 của thai kì, đúng ngày 01/1 tết dương lịch năm 2018 thì mình bị dọa sảy. Mình còn nhớ như in, vào khoảng 1 giờ sáng hôm đó tự dưng máu ra ồ ạt, hoang mang cực độ vì lúc đó mình chỉ ở đấy một mình, chồng phải về đi trực, thế là các anh cùng phòng ở lại chăm vợ như mình phải hỗ trợ khênh xuống tầng 2 cấp cứu gấp. Trộm vía, may mà các con không sao, chỉ bị bóc tách 15%, uống và tiêm thuốc trong 1 tuần thì mình được xuất viện. Rồi từ đó đến khi sinh, mình xin tạm nghỉ làm để ở nhà dưỡng thai, ngày nào cũng phải uống và đặt thuốc nội tiết, 2 tuần khám một lần. Và khi tuần thai thứ 16 thì mẹ đẻ mình đột ngột đổ bệnh và qua đời chỉ sau đó không lâu. Lo sợ nếu mình biết tin sẽ bị sốc, ảnh hưởng đến thai nhi (khó khăn lắm mình mới có thai được) nên gia đình đã giấu không cho mình biết, đến khi mình biết sự thật thì mình như phát điên, mình thấy vô cùng có lỗi với mẹ vì không được ở gần, chăm sóc cho mẹ khi mẹ ốm đau, không có mặt và không được nhìn mẹ lần cuối lúc mẹ qua đời. Nỗi đau này, sự dằn vặt này cho đến bây giờ mình vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Đến tuần 36, mình sinh 2 cháu bằng phương pháp mổ do vỡ ối sớm, khi bác sĩ mổ bắt 2 con ra, bác sĩ báo là 2 anh cu trộm vía tiếng khóc to vang cả phòng. Nghe tiếng khóc oa oa của 2 con mà mình không thể nào cầm nổi nước mắt, vui kinh khủng, tim đập loạn lên vì hạnh phúc. 3 ngày sau y tá bế con về với mẹ từ phòng chăm sóc trẻ sơ sinh của Bệnh viện Phụ sản TW. Vừa bế các bé vào phòng, các cô vội khen 2 bạn đều có mũi cao như tây, làm cả phòng cùng xúm lại xem, giây phút đó mình cứ nhớ mãi.

Nhìn lại suốt cuộc hành trình kiếm con của mình có quá nhiều vất vả, quá nhiều nước mắt mà không thể diễn tả được bằng vài dòng ngắn ngủi. Nhưng bản thân mình biết mình còn may mắn hơn rất nhiều người. Lên facebook thấy các mẹ tâm sự người thì làm IVF bao nhiêu lần không được, người chuyển phôi hơn chục lần mãi chưa có, hay nhiều người phải đầu hàng và buộc lòng phải ly hôn vì không thể tiếp tục được nữa, mình rất hiểu và thông cảm. Mình mong ai đã từng như mình và thậm chí có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, hãy nghĩ đến câu nói của nhà văn Nguyễn Khải để có thêm sức mạnh bước qua ranh giới, vì bên kia ranh giới của khổ đau, vất vả là hạnh phúc tràn ngập tiếng cười của con thơ.

Nhân đây cho vợ chồng mình gửi tới toàn bộ đội ngũ Ban giám đốc, Các y bác sỹ của Bệnh Viên Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, đặc biệt là bác sĩ Hiền và bác sĩ Hưởng, lời cảm ơn sâu sắc nhất từ tận đáy lòng mình. Chúc các bác sĩ có thật nhiều sức khỏe, công tác tốt để giúp nhiều gia đình hiếm muộn hơn nữa để họ đón được con yêu về trong vòng tay yêu thương giống như gia đình mình.

chao 2 con

Ảnh: Gia đình cung cấp

Bên cạnh đó, vợ chồng mình muốn gửi tới các con yêu lời nhắn nhủ:

Gửi hai con! 2 chàng trai đáng yêu của bố mẹ, bố mẹ đã sẵn sàng. Sẵn sàng từ cuộc hành trình tìm kiếm các con đến bây giờ, khi các con đã trong vòng tay của bố mẹ và cho đến mãi tận sau này khi các con lớn lên, bố mẹ cũng luôn sẵn sàng để cho 2 con có một cuộc sống hạnh phúc, đầy ắp yêu thương. Bố mẹ hứa sẽ luôn bên cạnh các con, cùng các con lớn lên, trưởng thành, sẽ là bạn đồng hành chia sẻ cùng các con những điều vui buồn, tốt đẹp trong cuộc sống này.

Khi đặt tên hai con là Nguyễn Hoàng Nguyên và Nguyễn Hoàng Bách, bố mẹ đã gửi gắm tất cả tình yêu và hi vọng vào các con. Hoàng Nguyên, cái tên có nghĩa là rạng rỡ, tinh khôi; Nguyên là bắt đầu, là khởi đầu cho sự thiện lương, bố mẹ mong con lớn lên là người anh cả có tấm lòng bao la rộng lớn, là người con lương thiện, có tâm, có đức và có tài. Còn Hoàng Bách, với cái tên của con trai út, bố mẹ mong rằng sau này con lớn lên sẽ là chàng trai cao to, khỏe mạnh, giỏi giang, hiên ngang vững chãi như cây tùng cây bách, đóng góp thật nhiều những điều tốt đep cho xã hội.

Cảm ơn 2 con vì đã đến bên bố mẹ! Yêu các con thật nhiều!

Nguồn: Bài viết đạt Giải Nhì – Cuộc thi Ảnh Gọi Tên Con Nhé (2020)


Chia sẻ: 

BÀI VIẾT LIÊN QUAN