11/02/2019
Gia đình anh Lê Văn Năm và chị Trương Thị Hà là một trong những cặp vợ chồng đặc biệt nhất của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Năm nay là cái Tết thứ hai anh chị được hưởng niềm vui sum vầy bên cậu con trai nhỏ với cái tên gửi gắm mong ước giản dị của bố mẹ “An Phúc”.
Anh Năm phải ngồi xe lăn sau một tai nạn ngã cây khiến anh mất đi đôi chân từ năm 19 tuổi. Anh chia sẻ, với anh khi đó mọi thứ đều rất khó khăn. Bao nhiêu hoài bão, ước mơ đều sụp đổ, thậm chí có lần nghĩ quẩn anh đã muốn từ bỏ thế giới hiện tại, khi đôi chân không còn, phải gắn cả đời với chiếc xe lăn.
Thế rồi số phận đã run rủi để cho anh gặp chị Hà tại một lớp học tin học. Và rồi, mọi thứ đã thay đổi khi anh thấy bản thân Hà thiệt thòi hơn, bị bại liệt, rồi cả cong vẹo cột sống, hai tay rất yếu, ngồi xe lăn từ nhỏ nhưng vẫn đầy niềm tin vào cuộc sống, tương lai phía trước.
Hai con người đồng cảnh ngộ đã đồng cảm, chia sẻ rồi yêu thương nhau từ lúc nào không biết rồi họ quyết định tiến tới hôn nhân. “Khi lập gia đình rồi, như một bản năng, khát khao làm mẹ trong tôi bùng lên mãnh liệt. Mình thèm muốn, ao ước có một đứa con. Không thể có con như những người bình thường, chúng tôi đã vượt qua rất nhiều áp lực “khó chăm bản thân sao có thể chăm con” để quyết định sẽ có một đứa con của riêng mình nhờ thụ tinh ống nghiệm”, chị Hà kể lại.
Khi được hỏi về những khó khăn, vất vả trong quá trình thụ tinh, mang thai và sinh con, chị Hà ngập ngừng hồi lâu mới chia sẻ. Theo chị Hà, không chỉ khó khăn khi đi lại đến viện mỗi lần vượt hàng trăm cây số, mà trong quá trình đó, không có sự giúp đỡ của các bác sĩ từ những việc nhỏ nhất, đó là bế lên giường bệnh để chọc trứng… anh chị sẽ không làm được. Sau lần đầu thất bại, giữa năm 2016 anh chị mừng đến phát khóc khi bác sĩ thông báo có thai. “Lúc đó tôi mừng phát khóc mà phải cố kìm nén giọt nước mắt, để không ảnh hưởng đến tâm lý.”, chị Hà chia sẻ.
Đậu thai là một thành công, nhưng giữ thai cũng là một hành trình giữ thai đầy cam go của chị Hà. 3 tháng đầu sợ sẩy thai, chị Hà gần như nằm yên một chỗ. 3 tháng sau vẫn phải nằm giữ gìn vì sợ động thai. Đến 3 tháng sau thì bụng to vượt mặt, di chuyển xe lăn cũng khó… và vì quá lo lắng, chị Hà sinh non khi được 8 tháng.
Tết này là cái Tết thứ 2 mà gia đình đón thêm thành viên mới. Hai vợ chồng chăm con “toát mồ hôi” nhưng vẫn rất vui vì cậu bé Phúc ngày càng lanh lợi, khỏe mạnh.