Những đứa con Bạc Tỷ: Mẹ Hổ và 8 năm tìm con!

11/07/2020

Thương gửi Dừa của mẹ!

Hôm nay là ngày con tròn 28 tuần thai nghén. Cũng là những ngày đầu mẹ bước sang tuổi 33, con biết không? Đây là sinh nhật đầu tiên cơ thể mẹ có hai trái tim cùng đập trong lồng ngực. Mọi người gọi mẹ bằng ba tiếng thân thương: MẸ HỔ BẦU Bao nhiêu cảm giác hạnh phúc tràn ngập cuộc đời mẹ từ khi có con thì bấy nhiêu giằng xé, xót xa chợt ùa về trong ngày sinh nhật mẹ. Nó nhắc mẹ về một hành trình 8 năm tìm con trong nước mắt, trong tủi nhục, trong sự hà khắc của những quan niệm xã hội vì mẹ chót mang cái danh đàn bà tuổi Dần.

Poster.meho-02

Con trai à, con biết không? Bố mẹ đã là đôi bạn thời thơ ấu, học chung hồi lớp 1, lớn lên cùng nhau và kết thân từ cấp 2 tới hết cấp 3. Rồi bố ngỏ lời yêu mẹ vào ngày cá tháng 4. Ngày 01.04.2005, năm đó bố mẹ mới 19 tuổi, cả 2 cùng chập chững những ngày đầu của giảng đường đại học. Không còn được học cùng lớp, cùng trường, không còn được gặp nhau mỗi ngày nữa nhưng sự gắn bó lại gần hơn bao giờ hết khi tình cảm bước sang trang mới. Bố thường xuyên nói câu:” BỐ NHỚ MẸ”. Buồn cười lắm con nhé, chưa được 1 năm thì bố mẹ chia tay vì 1 sự dỗi hờn rất nhỏ, kèm theo lời hẹn ước 6 năm sau quay lại cưới nhau nếu cả hai vẫn chưa tìm được một nửa của mình. Đó là lời cuối cùng bố hẹn mẹ trong tin nhắn Yahoo.

6 năm học tập và nỗ lực, 5 năm ko liên lạc, bố mẹ tình cờ gặp lại nhau rồi về chung một nhà theo đúng lời hẹn ước xưa khi cả hai đã ổn định công việc. Ngày cưới của bố mẹ được ông bà nội con chọn ngẫu nhiên vào cuối tuần không qua bói toán, đó là ngày 20.11.2010. Đám cưới ko trăng mật, không ảnh dã ngoại vì cả hai gia đình cùng nghèo con yêu ạ. Hai họ hân hoan chúc phúc, hân hoan bao nhiêu thì áp lực bấy nhiêu. Những lời chúc phúc “sinh quý tử” sau ngày cưới nặng như cục đá tảng, hiện hữu, thình lình, xù xụ… nó cứ vẩn vơ từ sáng tới tối, đeo bám trong suy nghĩ của mẹ mỗi ngày. Còn nhớ ngày đó mẹ thường thấy ngộp thở và giật mình sợ hãi mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại của người thân trong gia đình, của hai bác gái con, của bà nội con hỏi thăm hai vợ chồng” ĐÃ CÓ GÌ CHƯA?”.

6 tháng sau cưới, bố mẹ tìm ra nguyên nhân hiếm muộn tại một phòng khám tư: Bố suy sụp. Hành trình mẹ Hổ đi tìm con bắt đầu với 2 chỉ vàng, đó là cả vốn liếng bố mẹ còn lại sau ngày cưới. Mẹ giấu cả hai gia đình về nguyên nhân chưa có con, mẹ chỉ nói ra sau hơn 1 năm khi không chịu nổi áp lực, sự mong mỏi của gia đình hai bên, của những câu nói đùa cợt mỗi lần về quê ăn cỗ, nó cứ như sát muối vào lòng mẹ: “ĂN THAM THẾ?”, “VẪN CHƯA CÓ GÌ À?”, “BÉO LÍP HẾT CẢ LỖ ĐẺ RỒI”…. miếng thịt gà gắp lên trong đám cỗ cứ đưa lên miệng rồi lại đặt xuống… ĐẮNG NGẮT. Đỉnh điểm của sự cào xé trong mẹ là khi chính nhà nội hối thúc mẹ dù đã biết rõ nguyên nhân “Xem thế nào mà đi kiếm con nuôi đi”, “Hay tại hai tuổi 86 lấy nhau nên mới thế?”. Ông bà nội, ông bà ngoại gọi mẹ về nhà có việc gấp, việc gấp, việc gấp… việc gì con biết không? Hai nhà bàn nhau định tổ chức cho bố mẹ “CƯỚI LẠI”. Cưới lại, cưới lại, vì sao phải cưới lại? Vì mẹ tuổi Dần con ạ. Mẹ nhớ là mẹ đã đứng trước bàn thờ tổ tiên mà nói với ông bà ngoại con rằng “đời người phụ nữ chỉ có 3 niềm hạnh phúc: 1 là được làm vợ, 2 là được làm mẹ, 3 là được nhờ chồng và gia đình nhà chồng. Con chưa được gì hết nhưng bố mẹ sinh con ra không đui què mẻ sứt, không thiểu năng, ko chơi bời mang tiếng xấu… chỉ vì con tuổi Dần mà bố mẹ lỡ để người ta muốn xin con đi thì xin, trả con về thì về hay sao? Xin bố mẹ hãy cho con còn lại 1 niềm hạnh phúc duy nhất là được bước 1 lần đò. Nếu chẳng may con đứt gánh thì chồng mới của con sẽ không còn là người đàn ông này nữa”. Cả ông bà ngoại và bố con lặng đi, từ đó mẹ không bao giờ nghe thấy việc này lặp lại lần thứ 2.

Gần 8 năm trời nỗ lực, bố mẹ lúc nào cũng làm 2 công việc song song và hầu như không đi ngủ trước 2h sáng. Kiếm tiền, kiếm tiền… trong đầu mẹ lúc nào cũng chỉ biết kiếm tiền…làm sao cho đủ tiền thuốc thang chạy chữa, làm sao đủ tiền nhà trọ, làm sao, làm sao mỗi tháng mẹ phải tiết kiệm được mấy chục triệu đồng. Cứ mòn mỏi trong vòng xoay tiền bạc, chạy chữa… không con, không nhà, không xe… mẹ nhận ra giá trị của mẹ với xã hội ngày càng thấp kém khi họ gọi mẹ là “GÁI TUỔI DẦN KHÔNG CON”. Mẹ chuyển hướng. Mẹ không để tiền tiết kiệm trong ngân hàng nữa mà mẹ quay sang làm ăn, kết hợp với học tiếp lên thạc sỹ nhưng vẫn duy trì công việc chính ở công ty. Bố mẹ lại là đôi bạn cùng tiến khi cả hai cùng nhận bằng Master tháng 4 năm 2016. Và nhận nhà mới sau đó 1 tháng là vào tháng 5. Dự kiến mua ô tô, học lái xe của mẹ là cuối năm 2016, phát triển ngoại ngữ thứ 2 vào năm 2017… bị dừng lại khi mẹ nhận ra rằng mẹ chẳng hề vui khi rời xa nhà trọ về nhà mới, nhận bằng cấp… nhưng 1 cái nhà không phải là 1 tổ ấm khi nó không trọn vẹn vì thiếu tiếng trẻ thơ. MẸ CẦN 1 TỔ ẤM. Mẹ quay lại mục tiêu chính là tìm con.

3 tháng theo phòng khám AS, gần 5 năm trời theo phòng khám TA, hơn 1 năm ở viện phôi và 6 tháng được 1 tiến sỹ du học từ Pháp về bào chế thuốc riêng cho bố con. Cả Đông, cả Tây y và kết hợp cúng bái, hơn 7 năm chạy chữa, số thuốc bố con uống vào người đã tính bằng đơn vị kg, bằng yến, bằng tạ thuốc tây, thuốc nam, thuốc bắc…, số tiền đổ vào hiếm muộn đã lên đến bạc tỷ, mẹ nhận lại vẫn là con số 0 tròn trĩnh. Và rồi duyên tới, mẹ tìm đến phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Tìm hiểu mấy tháng trời ở khắp các bệnh viện hàng đầu tại Việt Nam, Thái Lan và Singapore, mẹ chọn dừng lại ở Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, mẹ tin là duyên đã đến. 25.07.2017 cũng là tháng sinh nhật mẹ – 1 năm về trước là ngày đầu tiên mẹ thăm khám tại nơi đây. Trải qua 3 tháng kích trứng liên tục, 2 lần IVF, 2 lần chuyển phôi, 2 lần ngất xỉu tại bệnh viện đã đưa mẹ đi hết cung bậc cảm xúc này tới cung bậc cảm xúc khác. Khi thì hy vọng ngập tràn, lúc lại quyết tâm cao độ… rồi lại khóc nức nở, suy sụp hoàn toàn, chết lặng đi với những lần thất bại và rồi… Cảm giác lần đầu tiên được nhìn thấy que thử 2 vạch vào ngày 28 Tết năm 2017 là cảm giác mà có lẽ không bao giờ mẹ quên được trong suốt cuộc đời này. Đây là cái Tết đẹp nhất trong gần 8 năm hiếm muộn, bố mẹ báo tin cho ông bà nội con vào 30 tết, xin phép ở lại Hà Nội dưỡng thai, bố cứ 1 ngày ở quê vì là con trưởng, con một, 1 ngày lại xuống chăm mẹ, bao nhiêu đồ ăn thức uống ông bà dồn hết cho mẹ, cả dòng tộc vui hân hoan. Chắc hẳn ai cũng có tiếng pháo nổ trong lòng. Nhìn con lớn lên từng ngày trong bụng mẹ, 5 tháng nôn nghén, mẹ tin là mẹ càng nghén nhiều thì con càng khỏe mạnh, mẹ không thấy mệt đâu mà trái lại mẹ thấy vui vì điều đó, vì con càng khỏe mạnh thì mẹ càng vui.

Tháng thứ 6 của thai kì cũng là tháng mà căn bệnh viêm khớp cấp tính và suy van tĩnh mạch của mẹ tái phát. Lại thêm cả tiểu đường thai kì, từng khớp tay, khớp vai, khớp hông… của mẹ đau nhức, chân mẹ dày lên gấp đôi vì phù nề, mất ngủ triền miên, đêm nằm nghiêng không nổi mà ngửa cũng ko xong, đôi khi mẹ lại sâu giấc hơn trong tư thế ngủ ngồi con ạ, nhưng nó ăn thua gì đâu con, mẹ chịu đựng được hết vì hơn tất cả mẹ có bố con và con song hành. Con biết đạp, rồi biết nấc, biết ngáp trong bụng mẹ, biết tương tác mỗi lần nghe tiếng bố gọi “DỪA ƠI”. Con thích nghe tiếng bố lắm phải không con? Vì thế mà tối nào con cũng chỉ ngủ sau khi mẹ tắm và nghe bố hát ru con vài nhịp. Con thật sự rất đáng yêu, mẹ hạnh phúc vì giờ đây, căn nhà của bố mẹ đã là một tổ ấm khi mỗi tối sau giờ làm, thay vì đồ ăn nhanh hay những đĩa cơm bụi, căn bếp được nổi lửa bởi mâm cơm bố nấu cho mẹ, cả không gian yên tĩnh, du dương bởi tiếng bố hát lên nhẹ nhàng mỗi khi đêm về, bài hát ru con quen thuộc: BÉ ƠI NGỦ NGOAN ĐÊM ĐÃ KHUYA RỒI, VÀ NHỮNG GIẤC MƠ ĐẸP SẼ LUÔN BÊN CON…. Hãy ngủ và mơ đẹp con nhé! Mẹ hồi hộp mong từng phút từng giờ được gặp con sau gần 3 tháng nữa.

Yêu Dừa của mẹ.

Hôn con.

Gia đình Bé Chu An Khang (IVF 2017): Bố Chu Quang Phổ & Mẹ Lê Thị Luyến

 


Chia sẻ: 

BÀI VIẾT LIÊN QUAN