Gửi con, Thiên thần của mẹ!

15/10/2020

Con có biết không? Không có nỗi buồn nào có thể so sánh với nỗi buồn mang tên “hiếm muộn” – nỗi buồn đầy tủi nhục, vất vả, khó khăn và thấm đẫm nước mắt. Trải qua 1 hành trình dài đong đếm bằng nước mắt, bố mẹ đã được đón con sau 6 năm chạy chữa ngược xuôi. Giờ đây, bố mẹ chẳng mong gì hơn, chỉ mong sau này lớn lên con có một cuộc sống bình yên và hạnh phúc như cái tên con của con – Ngô An Nhiên.

Con à,

Không phải thiên thần từ đâu tới, con là khúc ruột mẹ rứt ra sau những tháng ngày mang nặng đẻ đau bao vất vả…

Chẳng cần thiên thần từ đâu tới, con cứ là con thật bình thường: biết ăn, biết ngủ, biết nghịch ngợm, biết hờn, biết giận, biết yêu thương…

Chẳng cần thiên thần từ đâu tới, con cứ là con của mẹ thôi.

Vàng bạc, gấm vóc cũng chẳng bằng con có mặt trên đời!

Cảm ơn con đã đến bên mẹ!

009-01

Con yêu của mẹ, con có muốn nghe cuộc hành trình gian nan vất vả để có được con ngày hôm nay không? Mẹ mong rằng con sẽ thấu hiểu được những gian nan vất vả của bố mẹ để có được con.

Bố mẹ thương yêu nhau và cùng chung sống với nhau, mẹ cũng đã từng mang bầu tự nhiên nhưng niềm vui không được bao lâu thì mẹ bị lưu thai, mẹ phải bỏ em bé và mẹ đã khóc khóc nhiều lắm. Sau lần đó, bố mẹ cứ chờ đợi và hy vọng nhưng mãi không có kết quả. Bố mẹ đi khám thì biết mẹ bị vòi trứng thông hạn chế, bác sĩ khuyên nên mổ thì cơ hội có thai tự nhiên sẽ dễ đến hơn.

Bố mẹ quyết định mổ thông vòi trứng và sau hai tháng thì mẹ có thai lại, mẹ vui mừng lắm, cố gắng giữ gìn nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì một hôm, mẹ bị ra nhiều máu; bố mẹ vội vàng đi khám, bác sĩ bảo nguy cơ thai ngoài tử cung và hẹn một tuần khám lại. Theo lịch hẹn, một tuần sau mẹ đi khám; nghe bác sĩ nói thai ngoài tử cung mà tai mẹ ù đi và chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. Một lần nữa mẹ nằm lên bàn mổ, mẹ vừa nói vừa khóc: “Cháu không mổ đâu, cháu không mổ đâu” nhưng Bác sĩ nói bây giờ không mổ thì chết cả mẹ lẫn con. Không còn lựa chọn nào khác, mẹ được đưa vào phòng mổ để thực hiện phẫu thuật.

Sau một thời gian ngược xuôi chạy chữa, bố mẹ quyết định thực hiện Hỗ trợ sinh sản với phương pháp Thụ tinh trong ống nghiệm (IVF). Lần đầu tiên, bố mẹ chọn 1 bệnh viện lớn tuyến trung ương ở Hà Nội để thực hiện IVF. Sau quá trình kích – chọc trứng, mẹ tạo được 13 phôi nhưng duyên chưa đến nên sau 2 lần chuyển phôi đều thất bại. Mẹ buồn và khóc nhiều lắm nhưng phải kìm nén, không dám khóc to vì sợ bố buồn. Mẹ cũng từng nói với bố: “Nếu anh không cố gắng cùng với em được nữa thì anh có thể chọn con đường khác”. Lúc đó, bố chỉ im lặng rồi ôm mẹ vào lòng an ủi “Em nói linh tinh, số con là lộc trời cho vợ chồng mình cùng cố gắng”.

Thế rồi, Bố mẹ lại chăm chỉ đi làm, tích góp để dành tiền đi tìm con lần nữa. Thời gian thấm thoát trôi đi, cuộc hành trình tìm con cũng được 6 năm, mẹ quyết làm IVF thêm một lần nữa và lần này bố mẹ chọn Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. May mắn cho mẹ vì đã có một lựa chọn sáng suốt: Nhờ đội y bác sĩ giỏi, tận tụy với nghề, tâm huyết với bệnh nhân nên mới có con ngày hôm nay – tình yêu to đùng của mẹ.

Khi chọc trứng, mẹ lại bị hôn mê lần 3, tỉnh dậy điều khiến mẹ lo lắng nhất là kết quả chọc trứng, không biết có đủ điều kiện để tạo được nhiều phôi tốt hay không? Lần này, mẹ tạo được 9 phôi, đem nuôi 6 phôi lên ngày 5 thì được 5 phôi. Bác sĩ cho mẹ chuyển 3 phôi ngày 5. Đến ngày thứ 10, mẹ nóng lòng thử que thì không thấy lên vạch, mẹ chán nản bỏ que và đi vào phòng nằm, nhưng linh tính của người mẹ đã thúc giục mẹ ra xem lại lần nữa thì trời ơi, que thử thai lên hai vạch, một vạch đậm và một vạch mờ, không tin nổi vào mắt mình, mẹ soi qua ánh mặt trời, sau đó chạy vào hỏi bố con. Niềm vui vô bờ bến, mẹ đã khóc như chưa bao giờ được khóc, đó là những giọt nước mắt hạnh phúc con à.

Niềm vui chưa được bao lâu thì bị ra máu, mẹ lo sợ và khóc cả đêm. Sáng hôm sau, bố mẹ lên bệnh viện khám, mẹ khóc ngay trên bàn siêu âm và hỏi bác sĩ: “Con em có sao không” thì bác sĩ nhẹ nhàng nói không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được.

12 tuần, mẹ đi khám theo lịch hẹn, may mắn là con không bị sao nhưng mẹ thì được chẩn đoán là nhau (rau) bám thấp, nguy cơ bị nhau (rau) tiền đạo. 15 tuần, trộm vía nhau đã bám lên cao, mẹ đã có thể yên tâm nghỉ ngơi. Rồi đến tuần 18, Bác sĩ siêu âm rất lâu và bảo mẹ cổ tử cung ngắn quá, nguy cơ sinh non cao và mẹ được chỉ định phải khâu cổ tử cung. Từ đó, mẹ phải nằm trên giường trong một tư thế gác chân lên gối, cảm thấy muốn gãy cả chân.

Tưởng rằng thai lớn hơn sẽ bớt lo lắng hơn, nhưng đâu ngờ mẹ lại có thêm nỗi buồn mang tên “tiểu đường thai kì”, phải tiêm Insulin liều cao mỗi ngày 4 mũi, kết hợp cùng chế độ ăn uống điều độ nếu không sẽ rất nguy hiểm đến con. Có những lúc mẹ đói kinh khủng nhưng cũng không dám ăn, phải tự ghi nhớ giờ tiêm mỗi ngày, cứ như thế từ tuần 28 đến tuần 37.

Cứ như vậy, lê lết mãi mới đến 33 tuần, mẹ lại bị thiếu ối khiến con còi, mệt mỏi thật sự và mẹ lại khóc. Bà ngoại xót ruột “Giời ạ, đã khó khăn thì chớ, bệnh tật đầy người, thế mà cứ cái gì xấu xa nhất thì bị, đến khổ ăn cơm viện nhiều hơn ở nhà”. Nghe mà xót xa, thương bà thương cả bản thân mẹ. Sáng ngày hôm sau, mẹ lại “khăn gói quả mướp” lên thuê trọ ở Hà Nội để thuận tiện cho việc theo dõi. Cứ cách một ngày lại đi khám, nghe nhịp tim, theo dõi tim thai.

36 tuần rồi đến 37 tuần, nỗi lo của mẹ hiếm muộn tiểu đường thai kì tiêm liều cao, thiếu ối khiến mẹ không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm nữa. Mẹ quyết định mổ lấy thai để được gặp thiên thần nhỏ của mẹ sau bao ngày mong ngóng. Mẹ sợ hãi nằm lên bàn đẻ, im lặng cho đến khi con cất tiếng khóc chào đời, hai hàng nước mắt của mẹ cứ thế tuôn rơi ngay trên bàn mổ khi được ôm “em bé” vào lòng, được chạm vào làn da mong manh của con. Khoảnh khắc thiêng liêng ấy chắc có lẽ cả đời mẹ không bao giờ quên.

SKY05663 x

Cám ơn con đã đến bên mẹ thiên thần nhỏ bé mang tên “Ngô An Nhiên”, bố mẹ mong cho thiên thần của bố mẹ sau này lớn lên có một cuộc an nhiên, bình yên, an nhàn và hạnh phúc như cái tên con đã mang nha – Bố mẹ yêu con vô điều kiện. Một lần nữa, xin cảm ơn tất các y bác sĩ tại Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã mang niềm vui đến cho vợ chồng em.

Giải Nhì cuộc thi Viết Gọi tên con nhé!

Gia đình bé Ngô An Nhiên (Bắc Ninh)


 


Chia sẻ: 

BÀI VIẾT LIÊN QUAN