12/08/2024
Mẹ kể con nghe hành trình tìm con của bố mẹ… Mẹ cũng như bao người con gái khác, rời xa quê hương Ninh Bình theo bố con về Lạng Sơn làm dâu, làm vợ. Ở cái tuổi mà bao người đã có cuộc sống con cái đầy đủ thì ước mong của mẹ cũng giản dị như bao gia đình khác, rộn tiếng nói cười của con trẻ.
Ngày tháng trôi qua lòng mẹ luôn mong ngóng chờ đợi một hình hài lớn dần trong người mình. Một năm, hai năm rồi ba, bốn, năm năm trôi qua. Sự mong mỏi của gia đình nội ngoại hai bên. Thân gái một mình đi làm dâu xa quê, lời ra tiếng vào bàn tán… lòng mẹ đau và càng làm mẹ mong muốn có con. Ai mách đâu có thầy giỏi bố mẹ đều khăn gói tìm đến, thuốc uống đâu có dễ nhưng nghĩ đến con, mong có con mẹ đều cố gắng. Giấc mơ mẹ được mặc áo bầu, được bàn tay bố âu yếm xoa bụng thì thầm trò chuyện… nhưng rồi giật mình tỉnh giấc, mọi hình ảnh chỉ là giấc mơ.
Gần 6 năm trôi qua, tình yêu thương vợ chồng cho dù lớn đến đâu mà không có đứa con làm cầu nối thì cuộc sống hạnh phúc cũng nảy sinh nhiều mâu thuẫn, rạn nứt. Nhưng tận sâu trong tim mẹ vẫn tin rằng “ông trời không phụ lòng người”. Rồi đến một ngày, mẹ nhớ sinh nhật lần thứ 34 của mẹ, bố đã mua tặng mẹ một chiếc điện thoại thông minh. Mẹ tập tành lập Facebook, may mắn gặp được trang Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Hy vọng đang âm ỉ cháy nay gặp gió lại bùng lên. Bố mẹ bàn bạc với nhau vay mượn tiền xuống Thủ đô để tìm con lần nữa.
Đầu xuân 2017, khi bố mẹ đến bệnh viện không rộng lớn như bây giờ, chỉ là một tòa nhà bốn tầng cũ, nhưng khi bố mẹ đặt chân tới, cảm nhận đầu tiên là từ nhân viên bảo vệ, lễ tân cho đến điều dưỡng, bác sĩ đều toát lên sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ và phong cách làm việc chuyên nghiệp, thân thiện khiến mẹ đỡ lo lắng và an tâm phần nào, càng củng cố được niềm tin mẹ đang đi đúng và con đang chờ mẹ ở cuối con đường. Sau khi đăng ký thứ tự khám bệnh, bố mẹ ngồi chờ đến lượt nhìn quanh, những ông bố bà mẹ như mình cũng đang đi tìm con, mỗi người một cảm xúc, mỗi người một hoàn cảnh, những ánh mắt đầy hy vọng khi đưa mắt nhìn những em bé được treo trên tường. Bố mẹ được vào gặp giáo sư Hiếu (một giáo sư già nhìn khuân mặt đầy phúc hậu). Bác hỏi han chỉ định đi khám làm các xét nghiệm cần thiết để tìm ra nguyên nhân hiếm muộn. Bác ân cần động viên lòng mẹ thấy nhẹ nhàng đi bao phần.
Sau khi có kết quả, bố mẹ được vào gặp bác sĩ Hiền được bác sĩ tư vấn cụ thể, bản thân mẹ bị tắc một bên vòi trứng và một bên thông hạn chế. Tuổi mẹ cũng đã cao sau bao năm ngược xuôi chữa chạy uống bao nhiêu thuốc vào người nên sức khỏe không còn được tốt nữa bác sĩ khuyên nên làm IVF để khả năng có con cao nhất dù chi phí có hơi quá sức so với bố mẹ. Nhưng chỉ cần có con, phải làm gì bố mẹ cũng cố gắng. Bố mẹ quyết định theo lời tư vấn của bác sĩ trong lòng trăm mối nghĩ suy.
Trải qua thời gian kích trứng dưới tác dụng của thuốc cộng tâm lý mong chờ của mẹ, tâm tính mẹ có chút khác đi. Tuy nhiên mỗi lần đến tiêm, siêu âm thăm khám, điều dưỡng và bác sĩ luôn hỏi han giúp đánh lạc hướng lo lắng trong mẹ, động viên, khích lệ mẹ tạo tinh thần tốt. Bố con dù bận rộn với công việc kiếm tiền vẫn luôn tạo điều kiện ở gần mẹ nhất có thể. Nhìn vào nỗ lực của bố, tin vào những gì bác sĩ tư vấn mẹ đã nghĩ “ông trời sẽ không lấy đi của ai tất cả”. Kết thúc 9 ngày tiêm kích trứng rồi chọc trứng, tạo phôi mẹ cũng lo lắng cũng hồi hộp chờ đợi kết quả. Khi mẹ nhận được bác sĩ Hiền báo “phôi em đẹp lắm” mẹ như nghẹn thở không nói nên lời… thế là cơ hội của mẹ được gần lại hơn. Thời gian chuyển phôi đã đến, sợi dây niềm tin như được thắt chặt hơn, nằm trong phòng chuyển phôi mẹ đã mơ về một cậu bé con mạnh mẽ và tình cảm, về một cô bé xinh xắn ngọt ngào và hiểu chuyện. Mười hai ngày chờ đợi cũng dài không kém 6 năm qua, chờ đợi để kiểm tra xem con đã gắn kết với mẹ chưa, đã gần về bên mẹ chưa… Nhưng ông trời thật khéo thử lòng kiên nhẫn, bác sĩ thông báo với mẹ là không được. Mẹ thương bản thân mình, thương bố con, thương cho con đường đi đầy khổ cực của bố mẹ, mẹ như mất hết tinh thần suy sụp hoàn toàn…
Vào một buổi sáng đi làm, mẹ mua gói xôi và có đọc được dòng chữ “bốn mùa ví như xuân đi cả, góc núi ai hay sức lão tùng!” Rồi mẹ đọc lại các bài báo viết về hành trình tìm con trên trang của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đến 5 năm, 10 năm, 20 năm rồi chuyển phôi 5, 7 lần mới được. Khát khao đi đến cuối con đường đón con lại dậy sóng trong lòng. Mẹ bàn bạc với bố con chuyển phôi lại lần hai.
Hạnh phúc vỡ òa, lần này con đã đến thật, mẹ chuyển hai phôi mà mẹ được tận ba bé. Vui vì con đến, nhưng đối mặt là những khó khăn với ba bé trong bụng mẹ lo lắng vì ba bé có rất nhiều rủi ro. Nhưng với tình thế hiện tại, mẹ vẫn phải cố gắng giữ ba bé của mẹ, mẹ được bác sĩ Hiền động viên giúp đỡ trong quá trình thăm khám. Cứ bốn tuần một lần, mẹ từ Lạng Sơn về viện như những gia đình khác có điều kiện thì xe đưa xe đón, người đưa người đón, nhưng mẹ thì một thân một mình tự đi tự về, 3 giờ đêm từ Lạng Sơn hơn 7 giờ có mặt tại viện thăm khám, ai nhìn thấy mẹ cũng ái ngại. Rồi khám xong cũng đến giờ ăn trưa, mẹ sang căng tin bệnh viện ăn, mẹ nhớ mãi suất ăn căng tin vừa rẻ vừa ngon, các chị nấu ăn ở căng tin vui tính hòa đồng làm mẹ cảm thấy thân thiện vui vẻ, ăn xong mẹ lại bắt xe về Lạng Sơn, cho dù vất vả nhưng thấy các con của mẹ được khỏe mạnh là mẹ thấy vui lắm. Cứ thế đến tuần 26 như lịch hẹn, mẹ xuống viện khám thì cổ tử cung của mẹ tụt và có dấu hiệu mở, xuất hiện những cơn gò, mẹ đã được chỉ định tiêm trưởng thành phổi phòng khi các con sinh non. Bác sĩ chỉ định mẹ nằm một chỗ để điều trị và theo dõi.
Và đến một ngày mẹ không bao giờ quên, sau đấy một tuần, mẹ đi siêu âm, các con của mẹ vẫn khỏe mạnh bình thường, vậy mà ở 28 tuần 3 ngày, mẹ nhận được tin một trong các con, tim thai đã ngừng. Mẹ suy sụp, mẹ thương, lòng mẹ đau đớn và lo lắng khi mẹ gọi báo tin cho bác sĩ Hiền, bác sĩ động viên và nói mẹ chuẩn bị tinh thần sẽ sinh các con sớm hơn, cố gắng giữ thêm được tuần nào thì con có cơ hội cứu sống tốt hơn. Lúc đó mẹ đã tối sầm hết mắt, mẹ đã khóc, khóc rất nhiều. Mọi người động viên, đặc biệt là bố con, nói phải cố gắng vì còn hai bé nữa, phải giữ hai bé chứ cứ thế này thì sẽ mất hết.
Sáng hôm sau mẹ khăn gói về quê ngoại và xuống bệnh viện tỉnh nằm theo dõi. Nhập viện được ba ngày, sang ngày thứ tư thì mẹ đau bụng từng cơn, các bác sĩ thăm khám cho truyền giảm co, mong sao giữ được các con lâu hơn, nhưng thật không may khi đấy không phải cơn gò mà là cơn đau đẻ, càng truyền lại càng đau và rồi qua một đêm một ngày đau vật vã, mẹ đã phải mổ cấp cứu đưa ba con của mẹ ra ở tuần thứ 29. Mẹ đặt tên hai con của mẹ là Thảo Nguyên (đồng cỏ xanh rộng lớn) và Thanh Phong (cơn gió nhẹ mát lành), các con là món quà mà đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội dành tặng gia đình chúng ta. Cùng với lời nguyện cầu cho em bé nhỏ của mẹ không may mắn đến một nơi thật bình yên và hạnh phúc.
Ở tuần thứ 29, chưa đầy 7 tháng, mẹ đã sinh các con, một tuần thai quá non. Cuộc chiến sinh tử của các con bắt đầu ngay khi các con chào đời. Khi con được đưa ra khỏi bụng mẹ như bao đứa trẻ khác, tiếng khóc chào đời là niềm vui, niềm khát khao của bậc làm cha làm mẹ. Nhưng nó còn khát khao hơn rất nhiều lần và đặc biệt hơn nữa với gia đình hiếm muộn như gia đình mình. Vậy mà con của mẹ, vì sinh ra quá non, đã không cất nổi tiếng khóc để chào đời. Mẹ nằm trên bàn mổ, mẹ đau nhưng không phải đau vì vết mổ, mẹ đau vì mẹ thương các con của mẹ. Mẹ thầm hứa sẽ cố gắng cùng con để hai con được ở lại bên gia đình mình. Hai tháng ở viện là hai tháng mẹ luôn khắc ghi trong lòng bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu khó nhọc. Hàng ngày mẹ cần mẫn vắt sữa 8 lần gửi vào phòng cho các con, mẹ biết các con sinh non cần sữa mẹ, nên cho dù thế nào mẹ phải cố gắng. Có những lúc tưởng chừng mẹ mất tất cả, nhưng ông trời thương các con, thương bố mẹ để rồi các con đã vượt qua sóng gió ở lại với bố mẹ.
Mẹ luôn thầm cảm ơn tất cả các y bác sĩ đã giúp đỡ mẹ từ những ngày đầu tìm con, cũng như anh em nội ngoại, bạn bè xa gần đã giúp các con trong thời gian nằm viện để con được khỏe mạnh và có được ngày hôm nay. Sáu năm trôi qua từ khi có các con, mẹ luôn tâm niệm mẹ nhận được sự giúp đỡ của mọi người mới có được các con như ngày hôm nay, mẹ luôn cố gắng đồng hành cùng các gia đình hiếm muộn, chia sẻ và giúp đỡ bằng những kinh nghiệm của mẹ đã trải qua, đồng hành cùng họ để họ thành công cũng như mẹ thành công.
Các con yêu! Bố mẹ và các con sẽ sống bên nhau thật vui vẻ và làm nhiều việc có ý nghĩa thay cho phần của em bé nhỏ của chúng ta. Gia đình mình rất biết ơn các y bác sĩ ở Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, đặc biệt là bác sĩ Hiền, người đã bên mẹ, giúp đỡ mẹ, động viên mẹ về tinh thần, đã trao cho mẹ lòng tin và lòng dũng cảm để mẹ vượt qua những giai đoạn khó khăn của mẹ con mình. Mẹ luôn cố gắng hàng năm đưa các con trở về, gặp gỡ và nói lời cảm ơn đến tập thể bác sĩ, muốn các con ghi nhớ từng khuôn mặt những thiên thần áo trắng đã mang các con đến với bố mẹ!
Cuộc đời này mẹ sẽ sống với lòng biết ơn và có các con rồi, với mẹ, thế là đủ đầy!