Bé Hoàng Nhật Anh (Giải Nhất Cuộc Thi Viết “IVF Sẻ Chia 2024)

09/07/2024

Họ tên Bố: Hoàng Văn Ngọc
Họ tên Mẹ: Hà Thị Nhàn
Họ tên Bé: Hoàng Nhật Anh
Ngày sinh Bé: 05/01/2024
Ngày chuyển phôi: 28/04/2023
-------------------------------

Tlv2024 Ltk Biển Trưng Bày Ctv 16

5 lần mổ nhưng không phải mổ đẻ, mà là mổ đình chỉ thai, mổ cắt vòi trứng, cắt xén tử cung, cắt polyp còn gì đau đớn hơn không chứ!

Ngày hôm nay, khi được ôm con trên tay mẹ ngồi nghĩ lại chặng đường gian nan vất vả khi đi tìm con, mẹ không biết là mẹ đã vượt qua bằng cách nào… Nhưng chắc chắn trong đó có sự góp sức của đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội và đặc biệt là bác sĩ Hiền – người mẹ thứ hai của con đó Nhật Anh à!

Bà ngoại con gửi gắm mẹ cho bố con khi mẹ vừa bước sang tuổi 20, một thân hình lành lặn không vết sẹo, không phải nằm viện, không biết đến mũi kim truyền như nào… Nhưng sau 5 tháng thả mãi không thấy có bầu, mẹ bắt đầu hành trình đi tìm con với bao nhiêu mũi tiêm, bao lần nằm viện đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

Khi chưa có con mẹ sợ nhiều thứ lắm! Sợ Tết, sợ đi đám giỗ, sợ chỗ đông người… Mọi người Tết đến vui vẻ sắm sửa, cùng con cái đi chúc tết, còn mẹ… mẹ sợ phải đi chúc Tết, nghe những câu hỏi mà mẹ không muốn nghe. Mẹ chỉ muốn ở nhà, trước đây mẹ cũng là một người hòa đồng, hoạt bát lắm, nhưng giờ mẹ trở nên ít nói, không muốn giao tiếp với mọi người, mẹ thu mình lại, ngày qua ngày tự gặm nhấm nỗi buồn mang tên “hiếm muộn”.

Bố mẹ bắt đầu khám hiếm muộn ở một phòng khám ở tỉnh, mỗi lần đi khám mẹ xin nghỉ làm đều phải nói dối là đi đám cưới, đám giỗ. Mẹ sợ người ta chê bai, dè bỉu mẹ, mẹ xấu hổ lắm. Khám ở đây thì bố mẹ nhận kết quả bình thường, mẹ chỉ bị chỉ số prolactin hơi cao và bác sĩ cho thuốc bổ về uống. Nhưng 1 tháng, 2 tháng, rồi nửa năm vẫn chưa có gì tiến triển. Bố mẹ chán nản, nhưng nghe ông bà giục, nghe hàng xóm nói ra nói vào, nghe những câu nói như bàn tay bóp nghẹt trái tim mẹ: “Mày chưa có gì à? Sao bụng mãi không to thế? Con người ta cưới sau mà đẻ rồi đấy! Những đêm trằn trọc không ngủ được, gối ướt đẫm vì tủi thân, trách bản thân mình tại sao không thể làm mẹ. Nhìn người ta mang bầu mà mình “thèm”, đi mua quần áo chỉ muốn một lần được mặc chiếc váy bầu mà sao khó quá!

Và rồi bố mẹ lại tiếp tục đi nhưng lần này bác sĩ đã cho mẹ uống thuốc kích trứng, đến ngày siêu âm đo kích thước trứng thì bác lại nói nghi ngờ tử cung mẹ có polyp. Bác đó lại tư vấn bán cho mẹ cốc thụ thai, mẹ cũng mua và dùng được hai lần. Cho đến kỳ kinh thì vẫn như mọi khi, mẹ đau bụng, ra máu, mẹ nghĩ là máu kinh. Nhưng không! Lần này máu ra ít và đau bụng rất nhiều, mẹ lo lắng nhưng không nghĩ đến việc là mẹ đã có thai cho đến khi mẹ thử que lên hai vạch đậm. Mẹ nhớ như in cái cảm giác lúc đó, tay mẹ run run cầm que hai vạch, đó lần đầu tiên trong đời mẹ được nhìn thấy que lên vạch. Mẹ mừng rớm nước mắt, gọi bố con và khoe, bà nội nghe thấy cũng vui lắm, bà đi khoe hết hàng xóm. Nhưng niềm vui đến chưa được lâu thì một tuần sau mẹ đi siêu âm vẫn chưa thấy thai vào tổ, mẹ bắt đầu lo lắng. Rồi chuyện gì đến cũng đến, sáng ngày chủ nhật, ngủ dậy mẹ thấy máu ra rất nhiều. Hai bố mẹ lại đèo nhau xuống tỉnh khám thì bác sĩ nói thai ngoài tử cung đang vỡ phải mổ cấp cứu ngay, như sét đánh ngang tai, bố chở luôn mẹ sang bệnh viện Sản làm thủ tục mổ, lúc đó mẹ khóc nhiều lắm, nhưng ai ngờ đấy mới chỉ là bắt đầu…

Sao con mãi chưa về?

Sau cuộc mổ mẹ được bác sĩ thông báo là đã cắt một phần vòi trứng bên phải, tỉ lệ mang thai sau này chỉ 50%. Mẹ buồn, nhưng được mọi người động viên mẹ lại lấy lại được tinh thần. Xuất viện về nhà được hai tháng thì mẹ gọi cho bác sĩ ở phòng khám, bác bảo bắt đầu thả được rồi. Tháng đó bố mẹ lại thả, nhưng không nghĩ là lại có thai nhanh đến vậy. Lần này biết có thai nhưng bố mẹ không dám nói với ai. Rồi đến ngày siêu âm, câu nói mẹ không hề muốn nghe lại vang bên tai “không thấy thai trong tử cung” bác sĩ ấn bụng mẹ day hết bên này bên kia mà chẳng thấy thai đâu! Lại một lần nữa – cắm kim truyền, gây mê, và 45 phút sau thai đã được lấy ra. Lần này mẹ lại bị cắt nốt vòi trứng bên trái. Quá đau đớn khi trong vòng 3 tháng mẹ phải mổ hai lần.

Bằng một cơ duyên nào đó mẹ đã biết đến Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội qua chương trình Tuần Lễ Vàng, mẹ đăng ký, may mắn được nhận voucher. Và cứ thế bố mẹ lại tiếp tục hành trình tại ngôi nhà mới này! Dù cách 60km, mỗi lần đi là một lần mẹ mệt mỏi, mẹ say xe… có những hôm ói mật xanh mật vàng cộng thêm việc phải dậy sớm để đi, mẹ mệt lắm, nhưng không sao! Mẹ chịu được hết, miễn sao con sớm đến với mẹ.

Tháng 10/2020,

Mọi thứ diễn ra theo trình tự, vì trứng mẹ phát triển chậm nên phải kích trứng đến 11 ngày, những ngày cuối bụng mẹ khó chịu vô cùng, đêm chỉ ngủ được vài tiếng còn lại là đau lưng đau bụng ngồi khom trên giường đến sáng. Rồi cũng đến ngày chọc trứng, rất may mắn khi mẹ chọc được 27 quả, sau khi chọc xong bố về quê còn mẹ ở lại phòng trọ. Cứ tưởng chừng sẽ không đau, vậy mà đến đêm hôm đó khi đã hết thuốc tê mẹ đau quằn quại cả đêm không ngủ được, đau bụng, buồn nôn, cứ thế mẹ đau hết hai ngày mới đỡ. Ngày thứ hai sau chọc trứng đột nhiên điều dưỡng gọi báo mẹ là phôi lỗi không phát triển, mẹ lo lắng gọi báo cho bố con. Bố và bà ở nhà lo lắng mất ăn mất ngủ, lúc đó trong đầu mẹ nảy ra bao nhiêu suy nghĩ, liệu mình còn được mấy phôi, liệu ít phôi chuyển xong không đậu thì lại phải làm lại từ đầu ư? Ngày hôm đó thật tồi tệ với mẹ. Rồi đến hôm báo phôi, bác sĩ bảo mẹ được 17 phôi ngày thứ ba, mẹ mừng không nói lên lời, mẹ trữ lại 4 phôi ngày thứ ba và nuôi hết lên ngày thứ năm, được 3 phôi ngày thứ năm.

Sau khi tạo phôi, bố mẹ quyết định sẽ chuyển phôi luôn vào tháng sau. Nhưng không! Bác sĩ siêu âm lại phát hiện mẹ bị ứ dịch vòi trứng… rồi… một lần mổ nữa lại xảy ra. Một mình mẹ ở lại làm thủ tục nhập viện, bố thì ở quê lo liệu tiền mổ… Lúc này mẹ nghĩ, chắc sẽ ổn thôi, mổ xong tử cung mẹ sẽ đẹp, sẽ cho các con dễ làm tổ hơn.

Và mẹ được chuyển một phôi tốt ngày thứ năm vào ngày 20/01/2021, lúc đó vào dịp Tết. Mẹ phải ở yên trên phòng không dám bước xuống nhà. Đến ngày thứ sáu, mẹ thử beta được 158, mẹ mừng lắm, rồi hai ngày sau beta lên 405. Mẹ cứ nghĩ an toàn rồi, lần này chắc chắn có bầu rồi. Mẹ vui vẻ, trong đầu đã dự định đặt tên con, mua cho con váy đẹp nếu là con gái, mua đồ chơi nếu con là con trai. Vậy mà đến ngày đi siêu âm, lại câu nói mà mẹ không muốn nghe: “Không thấy thai trong buồng tử cung”, nước mắt mẹ lại rơi. Lúc đó mẹ nghĩ, sao ông trời bất công với mình vậy, đã lấy đi khả năng có thai tự nhiên của mình rồi, giờ mình IVF mà vẫn bất công với mình vậy sao. Bố mẹ lại cuốn gói đồ đạc nhập viện để mổ. Lần này khi nghe tiền sử và nhìn các vết mổ chi chít trên bụng mẹ, các bác sĩ phòng phẫu thuật cũng phải lắc đầu ngao ngán. Hai lần trước mổ dù có buồn nhưng trong phòng mổ mẹ không khóc, còn lần này nước mắt cứ thế trào ra cho đến khi lịm đi vì thuốc mê, lần này mẹ không còn mạnh mẽ như lần trước nữa con à, đau lắm! Không phải đau vì vết mổ, mà mẹ đau khi nhìn người ta ôm bụng bầu vào phòng mổ rồi đón con trong sự vui mừng của cả gia đình. Vậy mà… mẹ cũng mổ, nhưng là mổ đình chỉ thai. Nhìn bà ngoại con buồn rầu bên cánh cửa phòng bệnh mà lòng mẹ càng nặng trĩu, mẹ biết bà buồn lắm, buồn vì cháu chưa kịp đến đã đi, buồn vì con gái của bà sao khổ quá, khi còn trong vòng tay của bà thì mẹ cũng được cưng chiều như một công chúa ấy, vậy mà giờ rời xa vòng tay bà, có cuộc sống tự lập rồi thì bao nhiêu khó khăn dồn đến, bao lần đau đớn vì mổ xẻ, vì những mũi tiêm tím tái cánh tay, nhiều lúc mẹ thấy bà lặng lẽ rơi nước mắt mẹ cũng khóc theo, lúc đó mẹ nghĩ, sao cơ thể mẹ bị cái quái gì vậy? Tại sao không thể mang thai? Tại sao con cứ đến rồi đi trong sự hụt hẫng của mẹ vậy? Bao nhiêu câu hỏi tại sao! Nhưng rồi mẹ vẫn phải mạnh mẽ, mẹ chôn giấu hết bao buồn tủi lo âu vào sâu đáy lòng. Mẹ tự nhủ rằng phải thật mạnh mẽ – nhất định sẽ có con sẽ về. Lần này thai làm tổ góc tử cung nên mẹ phải mổ cắt xén góc tử cung, bác sĩ bảo kiêng một năm mới có thể mang thai lại được.

Lại một lần nữa, con vẫn chưa về…

Con đường lại dài thêm một năm, một năm bố mẹ lại cày cuốc kiếm tiền. Đến cuối tháng 2/2023, mẹ lại tiếp tục hành trình, mẹ được làm lại các xét nghiệm và bắt đầu canh niêm mạc. Người ta nói “quá tam ba bận” nhưng mẹ lần này là lần thứ năm – bác sĩ Kiên siêu âm cho mẹ và lại phát hiện polyp buồng tử cung, vậy là chu kỳ này lại bị hoãn để mổ polyp. Ngồi ngoài cửa đợi được vào gặp bác Hiền tư vấn mà chả hiểu sao hai hàng nước mắt mẹ cứ lăn dài, nghĩ thương số phận mình, thương những mẹ cùng hoàn cảnh như mình. Khi vào gặp bác Hiền, ngồi kể tiểu sử cho bác mà giọng mẹ lạc đi, không nói lên lời, chính bác Hiền cũng phải ngạc nhiên khi thấy tiền sử của mẹ. Bác từ tốn động viên, tư vấn hướng giải quyết cho mẹ, mẹ như được tiếp thêm động lực.

Sau mổ polyp thì ngay tháng sau mẹ được canh niêm mạc. Ngày định mệnh 28/04/2023 mẹ được chính tay bác Hiền chuyển hai phôi vào tử cung mẹ, cảm giác vẫn hồi hộp như lần đầu. Sau khi chuyển phôi bác Hiền có cầm tay mẹ đặt lên bụng mẹ và nói: “Cố lên em, để tay lên bụng với con nha”. Mẹ xúc động, nước mắt lại rơi, cảm nhận được hai thiên thần đang trong người mẹ hạnh phúc lắm.

Sau chuyển phôi 6 ngày, mẹ thử que, lần này que cũng lên hai vạch. Nhưng mẹ vẫn giữ kín không cho ai biết, có lẽ vì mẹ đã trải qua quá nhiều lần thất bại nên cảm xúc bị chai lì. Rồi đến ngày thử beta ngày 8 mẹ được 224, ngày 10 được 665 nhưng mẹ vẫn chưa yên tâm nên thử tiếp, ngày 12 được 1990. Lòng vẫn lo lắng cho đến ngày 15 thì mẹ bị ra máu, lòng nóng như lửa đốt. Mẹ ra luôn viện siêu âm, vừa đi vừa cầu xin cho con ở lại với mẹ. Thật may mắn khi trên màn hình hiện một chấm nhỏ, bác sĩ nói có một thai trong tử cung. Mẹ lại lo lắng cho chiếc phôi còn lại liệu có làm tổ đúng chỗ không? Một tuần sau khám lại thì vẫn là một phôi, mẹ yên tâm phần nào. Chắc ông trời chỉ cho một mình con ở lại với mẹ thôi, mẹ cũng chấp nhận.

Cứ thế, sau gần 5 năm vất vả, mẹ đã mang thai được như bao người khác, mẹ mừng lắm. Các cô điều dưỡng ở viện rất chu đáo, thường xuyên gọi điện hỏi thăm sức khỏe hai mẹ con. Nhưng suốt 12 tuần đầu mẹ bị ra dịch nâu và ra máu 3 lần, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Lúc bụng bé thì mẹ mong bụng nhanh to để mẹ được mặc váy bầu (mẹ còn trẻ con quá phải không con), được khoe bụng bầu nhưng bẵng đi thời gian con lớn nhanh, bụng mẹ rạn tung toé, da mẹ sạm đi, mụn mặt mụn lưng chi chít. Nhưng không sao! Có con rồi thì xấu mấy mẹ cũng bằng lòng. Mọi người không thích các vết rạn nhưng mẹ coi những vết rạn là một dấu ấn con để lại cho mẹ, mẹ rất trân trọng.

Ngày 05/01/2024 mẹ quyết định mổ chủ động khi con vừa tròn 39 tuần. Lần này đi mổ nhưng vui hơn những lần trước vì mẹ sắp được gặp con rồi, cục cưng bé bỏng của mẹ ạ. Mẹ nằm trên bàn mổ khom lưng cho bác sĩ gây tê, khi thuốc được truyền vào cơ thể mẹ bắt đầu phản ứng, mẹ nôn, ớn lạnh, sau đó còn bị dị ứng mẩn ngứa khắp người, mẹ sợ lắm nhưng cứ nghĩ con sắp ra gặp mẹ rồi mẹ lại gạt hết nỗi lo sợ đi. Đúng 10 giờ 12 phút con ra gặp mẹ, nghe con khóc oe oe làm mẹ xúc động, cô điều dưỡng bế con cho con thơm má mẹ, mẹ cảm nhận được hơi ấm nóng từ chiếc môi bé xíu ấy đang chạm vào má mẹ.

Chao ôi! Cảm giác đó mẹ mơ ước bấy lâu nay đã thành hiện thực.

Mẹ rất biết ơn đội ngũ bác sĩ, đặc biệt bác Hiền của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã mang con đến bên mẹ!

Chúc ngôi nhà AF HANOI ngày càng phát triển mạnh mẽ để giúp đỡ được nhiều mẹ hiếm muộn hơn nữa, mang lại tiếng cười trẻ thơ cho các gia đình mong con.

Bằng giờ năm ngoái mình cũng đang tưởng tượng ra cảnh vừa ngồi bế con vừa viết bài dự thi cuộc thi viết của viện và năm nay mình đã thực hiện được rồi. Vì vậy, mình muốn nhắn gửi đến tất cả các mẹ đang trên đường tìm con hãy cứ vững tin vào đội ngũ Y Bác sĩ của bệnh viện, giữ tinh thần lạc quan, vui vẻ và mau đón con yêu tại ngôi nhà chung AF HANOI này nhé!

Hẹn gặp lại Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội vào một ngày không xa.

Mẹ và bé Nhật Anh

— Xin cảm ơn —


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

  • Trương Đức Tài (10/02/2023)

    Em bé IVF (1 phôi tốt ngày 5 duy nhất) của bố mẹ cháu đây ạ. Giờ em đã 8 tháng rồi, đã biết giận mẹ rồi. Không uổng công mẹ cháu nghén nặng. Cảm ơn các bác sĩ Bệnh viện Nam học...

  • Bế Vi Khánh An và Bế Vi Tuệ An (08/06/2023)

    Lời cảm ơn Ngày này năm ngoái con từ 2 e bé ống nghiệm đã được chuyển vào cơ thể mẹ, hôm nay 2 con được 4 tháng 13 ngày. Gia đình chúng tôi xin được gửi lời cảm ơn đến Bác Hiền...

  • Hai Bé Bùi Khánh Vy – Bùi Mạnh Tường (02/04/2023)

    Tôm – Cua yêu dấu của bố mẹ! Thời gian trôi qua nhanh quá con nhỉ? Mới ngày nào hai con chỉ là hai chiếc phôi bé xíu xíu được ủ đông ở bệnh viện, vậy mà giờ khi mẹ viết những...

  • Hai Bé Lương Bảo Minh – Lương Ngọc Bảo Châu (05/06/2023)

    Ngoan xinh yêu của mẹ đây rồi! Minh – Châu yêu quý, thành công lớn nhất của bố mẹ là có các con, sau này hai con lớn lên mẹ sẽ kể cho các con nghe hai con được sinh ra như thế nào,...

  • Bé Nguyễn Đức Bảo (18/05/2023)

    Gia đình con xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến toàn thể đội ngũ y bác sĩ Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã mang thiên thần nhỏ, mang tiếng cười đến gia đình con như ngày...

  • Bé Vũ Nhật Hạ (12/05/2023)

    Xin chào các cô chú các bác ! Trước tiên mẹ con xin cảm ơn các bác sĩ ở bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội ạ!! Đặc biệt là bác sĩ Hưởng chọc trứng, bác sĩ Mỹ chuyển phôi,...

  • Hai Bé Lê Nguyễn Trúc Linh và Bé Lê Nguyễn Hải Đăng

    Có con, mẹ như có cả thế giới…❤️ Làm mẹ rồi mới hiểu… Không phải cứ mua được một chiếc túi hiệu, một đôi giày xịn, đi xe sang, hay ở nhà đẹp mới là hạnh phúc. Hạnh phúc...

  • Nguyễn Quang Minh (18/07/2023)

    3/11/2022-3/11/2023 tròn 1 năm con đc đưa vào cơ thể mẹ. Hôm nay, con được 3 tháng 10 ngày rồi ạ, trải qua bao khó khăn vất vả, cả tinh thần lẫn tiền bạc, những đêm đông mưa rét 3h đêm...