Bé Phạm Ngọc Bảo Nhi (25/01/2023)

15/09/2024

Họ tên Bố: Phạm Nguyễn Cường
Họ tên Mẹ: Vũ Thị Liên
Họ tên Bé: Phạm Ngọc Bảo Nhi
Ngày sinh Bé: 25/01/2023
Ngày chuyển phôi: 10/05/2022
-------------------------------

Tlv2024 Ltk Biển Trưng Bày Ctv 15

Gửi Bảo Nhi, cô con gái đáng yêu của bố mẹ,

Mẹ cảm ơn vì con đã đến làm con của mẹ. Mẹ chẳng thể nào viết hết ra tình yêu thương của mẹ dành cho con bởi nó to lắm không thứ gì có thể so sánh được. Con đến với mẹ như một phép màu, con chính là nguồn động lực to lớn để mẹ cố gắng mỗi ngày. Mẹ không phải là một người mẹ hoàn hảo nhưng mẹ sẽ dành những gì hoàn hảo nhất cho con gái của mẹ.

Con gái à, thoắt cái đã 6 năm trôi qua, con gái mẹ được một tuổi rồi đấy. Mẹ chưa bao giờ quên những ngày tháng đi tìm con vất vả và đau đớn như thế nào. Bố và mẹ đã bên nhau ba năm rồi mới kết hôn đấy con ạ, lúc ấy bố mẹ còn ít tuổi lắm, mẹ mới 19 tuổi còn bố con 24 tuổi thôi. Bố và mẹ đều nghĩ đến một gia đình hạnh phúc có đầy đủ tiếng cười tiếng khóc của những đứa con thơ, nhưng sau một năm rồi hai năm con vẫn chưa đến với mẹ, bố mẹ quyết định đi khám sức khỏe tổng quát.

Mẹ được một người bạn giới thiệu đến Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, cô bạn đó đã đón được hai bé cực đáng yêu ở đó. Và rồi bố mẹ đi khám lần đầu tiên vào năm 2020, ấn tượng của mẹ khi lần đầu tới bệnh viện là nơi đây rất sạch sẽ và đội ngũ nhân viên với các bác sĩ thì vô cùng thân thiện và siêu đáng yêu con ạ. Lần đầu tiên mẹ gặp bác Hiền đúng như tên gọi bác hiền lắm, nói rất nhẹ nhàng, bác chỉ định cho bố mẹ đi làm các xét nghiệm cơ bản để đánh giá sức khoẻ. Sau khi hoàn thành các xét nghiệm, bố mẹ ngồi ghế chờ lấy kết quả. Lúc này mẹ chỉ cầu mong sức khoẻ của bố mẹ đều bình thường con ạ. Sau một tiếng chờ đợi thì cũng có kết quả, bố mẹ cầm kết quả đó quay lại gặp bác Hiền, bác nhẹ nhàng giải thích sức khoẻ của mẹ vô cùng tốt, nhưng đến kết quả của bố bác nói nghiêm trọng rồi. Bác bảo bố con bị vô tinh tức là trong tinh dịch không có tinh trùng, vậy nên để mang thai theo cách tự nhiên là không thể. Bố mẹ nghe bác nói xong nhìn nhau rồi im lặng. Bác đưa ra hướng chữa trị là sẽ làm thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng để làm được phương pháp này bố con cần phải thực hiện cuộc phẫu thuật vi phẫu tinh hoàn tìm tinh trùng hay gọi là Micro TESE.

Bố mẹ cầm kết quả ra về, trên suốt quãng đường 45km bố mẹ không ai nói với nhau câu nào. Sau đó một tuần tiếp theo bố và mẹ dường như né tránh mặt nhau. Cả hai vẫn nằm chung giường nhưng quay lưng lại và im lặng đến lạ thường. Một tuần trôi qua mẹ suy nghĩ rất nhiều, mẹ nghĩ tại sao mình không được may mắn như những bà mẹ khác, tại sao muốn có con lại khó đến như vậy. Mẹ bật khóc, đó cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn với bố con, lúc đó bố con dường như cũng hiểu tại sao mẹ lại xúc động như vậy nên bố nói một tuần vừa qua bố cũng suy nghĩ nhiều lắm để đưa ra quyết định này. Bố con nói rằng tại bố vô dụng không xứng đáng, không làm tròn trách nhiệm nên muốn ly hôn để mẹ tìm người xứng đáng được hạnh phúc hơn. Từng câu từng chữ bố nói ra khiến mẹ đau lòng lắm. Bố nói xong mà mắt đỏ hoe, mẹ không nói gì chỉ ôm bố một cái thật chặt. Sau khi bố bình tĩnh lại mẹ mới nói rằng chỉ cần chúng ta cố gắng thì con sẽ về thôi, còn nếu cố gắng mà không thể được thì mình sẽ nhận con nuôi. Nhưng bố con lại không tin phương pháp mổ mà bác sĩ đã nói. Bố bảo nhỡ mổ mà không có thì mất công à, mẹ trấn an bố là chỉ cần có tia hy vọng dù là 1% mẹ nhất định sẽ làm.

Và rồi bố đã bị mẹ thuyết phục và đồng ý quay lại bệnh viện, nhưng trớ trêu thay thời gian đó cả nước đang có dịch Covid-19 nên bố mẹ không thể lên viện được. Vậy nên bố mẹ đã quyết định hoãn lại đợi hết dịch và cũng là thời gian để chuẩn bị kinh phí và tinh thần con ạ. Khoảng hơn một năm sau, đấy là vào tháng 3/2022, khi dịch đỡ hơn và có thể tự do đi lại bố mẹ quyết định một lần nữa lên đường tìm con yêu. Lần thứ hai lên viện mẹ không bỡ ngỡ như lần đầu mà cảm giác có hy vọng hơn. Bố mẹ lại được gặp bác Hiền, bác cho bố mẹ làm lại tất cả các xét nghiệm để chuẩn bị cho quá trình thụ tinh trong ống nghiệm. Sau đó bác kê thuốc bổ và dặn bố mẹ về ăn uống đầy đủ, hẹn chu kì sau lên bắt đầu kích trứng. Con biết không, mẹ bị say xe ô tô dữ lắm cứ mỗi lần lên tới viện mẹ đều bủn rủn chân tay ấy. Mà thời gian đó vẫn còn dịch Covid nên vẫn phải test Covid xong mới được vào trong viện. Thời tiết thì âm u, mưa phùn kéo dài nên đi lại có chút bất tiện.

Khoảng thời gian mẹ được các bác sĩ tiêm bắt đầu, kích trứng đau lắm con ạ. Mỗi ngày mẹ được tiêm hai mũi vào bụng và tiêm liên tiếp trong 9 ngày. Mẹ vô cùng sợ đau, sợ tiêm mà sao lúc đó mẹ can đảm thế vì mẹ nghĩ con đang tới gần rồi nên mẹ cố gắng lắm. Cứ cách bốn ngày bác sĩ lại hẹn mẹ lên để siêu âm trứng, lần nào các bác cũng khen trứng mẹ đẹp, chất lượng lắm. Sau 9 ngày tiêm liên tiếp thì mũi tiêm cuối cùng cho rụng trứng là vào tối ngày thứ 9. Bác sĩ dặn mẹ về nghỉ ngơi và hẹn 36 giờ sau sẽ chọc trứng. Con à, con biết không bụng mẹ lúc ấy chi chít vết tiêm và căng phình ra như cái trống ấy. Cả đêm hôm trước đó bố mẹ đều không ngủ được vì hồi hộp lo lắng. Bố con dặn mẹ đặt báo thức để hôm sau đi sớm, nhưng cứ được một lúc bố lại hỏi sắp đến giờ chưa, mẹ nói bố cứ ngủ đi, cài báo thức chắc chắn rồi. Sáng hôm sau bố mẹ lên viện sớm lắm mới 4 giờ 30 sáng đã có mặt ở cổng, sau khi test Covid xong bố mẹ lên tầng mà bác sĩ dặn để ngồi chờ, lúc ấy sớm quá còn chưa có bệnh nhân nào. Đến khoảng hơn 6 giờ các bác sĩ mới bắt đầu chuẩn bị làm việc, bố và mẹ được đưa đi lên tầng khác nhau để chuẩn bị. Mẹ được thay đồ vào phòng chuẩn bị chọc trứng. Con ạ mẹ được bác Hưởng chọc trứng cho đấy, bác hỏi tên tuổi và mã bệnh nhân của mẹ rồi tiêm cho mẹ một mũi gây mê. Bác nhẹ nhàng nói cứ thoải mái nhé, em bé sắp đến rồi. Mẹ dần chìm vào cơn mê đến khi tỉnh dậy thấy nằm bên phòng khác trong cũng có nhiều bệnh nhân giống như mẹ. Lúc này cơ thể mẹ mệt mỏi và buồn nôn do vẫn còn tác dụng của thuốc gây mê. Một lúc sau bác sĩ vào cầm trên tay là kết quả chọc trứng vừa rồi, bác sĩ đọc từng người, đến mẹ là cuối cùng bác bảo mẹ được nhiều trứng nhất 28 quả đẹp lắm, mẹ mừng lắm con yêu ạ. Mẹ cũng vội vàng hỏi bác sĩ ngay bố con mổ có thành công không thì bác bảo tốt lắm mổ ra tìm được 50 chiến binh ấy. Lúc đó mẹ vui mừng quá vội vàng thay đồ và chạy lên chỗ bố con ngay. Mẹ càng có hi vọng hơn vì đã đi được nửa chặng đường rồi vẫn rất suôn sẻ.

Sau khi bố mẹ về được 3 ngày bệnh viện gọi để thông báo số phôi đã tạo được, con biết không 19 chiếc phôi nhỏ bé được tạo ra đó, mẹ giữ lại 2 phôi ngày 3 thôi còn lại nuôi hết lên ngày 5 theo tư vấn của bác sĩ. Và rồi 5 ngày sau có thông báo phôi ngày 5 thật đáng mừng con ạ có 11 phôi khoẻ mạnh được tạo ra. Công chúa nhỏ của mẹ ạ, sau những ngày canh niêm mạc thì cuối cùng ngày đó cũng tới, bác sĩ hẹn mẹ ngày 10/05/2022 đến viện để chuyển phôi. Con biết không, bố mẹ đã giấu cả nhà để đi khám và bắt đầu làm thụ tinh trong ống nghiệm vì sợ cả nhà lo lắng nên đến tận gần ngày chuyển phôi bố mẹ mới dám nói chuyện với cả nhà con ạ. Những lời động viên an ủi lại càng cho mẹ thêm động lực để được gần con hơn. Trong suốt quá trình lên viện tìm con bố luôn ở cạnh mẹ mặc dù có nhiều lần chỉ cần một mình mẹ thôi nhưng bố con vẫn đi và tiếp thêm sức mạnh cho mẹ. Ngày chuyển phôi đã đến khi bố mẹ đứng trước viện rồi nhưng cảm giác lần này thật sự rất khác, mẹ vui mừng vì con sắp tới rồi nhưng cũng rất hồi hộp. Bố không nói gì chỉ nắm tay mẹ và cùng mẹ bước vào trong. Sau khi được siêu âm niêm mạc lần cuối thì bác sĩ hẹn đầu giờ chiều sẽ chuyển phôi. Bố mẹ ngồi bên ngoài đợi đang nói chuyện với bố con thì sự chú ý của mẹ va phải một đôi vợ chồng nhìn cũng khá nhiều tuổi ngồi ngay ghế kế bên mẹ, nhìn cô chú ấy có vẻ buồn bã lắm, mẹ hỏi ra mới biết cô chú lấy nhau hơn 20 năm rồi ra Bắc vào Nam tìm con mà chưa được, đây là lần đầu tiên vào viện này khám mong sớm có tin vui. Thật ngưỡng mộ con ạ, thời đại này sống với nhau lâu dài như vậy mà họ vẫn thương nhau vì con mà không bỏ cuộc. Nghe xong câu chuyện của cô chú mẹ cảm thấy mẹ vẫn rất may mắn.

Rồi thời gian cũng trôi qua đến đầu chiều mẹ được thay đồ và đến phòng chờ gọi tên. Bé con à hôm ấy cũng có rất nhiều các bà mẹ khác chuyển phôi với mẹ. Có những người chuyển đến lần thứ 5 vẫn chưa được vì cơ thể yếu quá, cả phòng nói chuyện rôm rả các mẹ có kinh nghiệm chia sẻ cho mọi người nghe. Cuối cùng mẹ cũng được gọi tên con ạ, lúc này tim mẹ đập nhanh lắm đi theo bác sĩ đến phòng chuyển phôi mà mẹ run không đi được nhanh ấy. Con gái yêu của mẹ con có biết bác sĩ nào đưa con về với mẹ không, là bác Mỹ con ạ. Bác ân cần hỏi thăm sức khoẻ và tên tuổi của mẹ, bác nói không đau đâu nhé con sắp về rồi. Sau khi đối chiếu tên của mẹ và mã bệnh nhân thì bác nói chúc phôi bé nhỏ làm tổ an toàn trong bụng mẹ nhé. Chỉ vài động tác nhẹ nhàng hình ảnh phôi chuyển vào người mẹ đã hiện lên màn hình, mẹ nhớ mãi khoảnh khắc ấy con ạ. Sau khi chuyển phôi xong mẹ được đưa đến phòng nghỉ, khoảng một tiếng sau bố lên đón mẹ về. Mẹ được các bác sĩ dặn dò kỹ lắm, tinh thần phải thật thoải mái thì con mới nhanh về. Những ngày ở nhà mẹ không ra khỏi nhà chỉ đi lại nhẹ nhàng trong nhà thôi, mẹ xem những bức tranh em bé đáng yêu, mẹ xem những bộ quần áo nhỏ nhắn xinh đẹp.

Rồi 7 ngày trôi qua mẹ tò mò quá nên bảo bố con đi mua que thử nhưng phải 5 que của 5 mẫu khác nhau, mẹ sợ không chính xác. Sáng ngày 7 mẹ hồi hộp đi thử cầm que lên chỉ có 1 vạch nhưng mẹ nhớ lời bác sĩ dặn phải đến ngày 9 mới thử nên mẹ không nghĩ nhiều lại đợi 2 ngày sau sẽ thử lại. Sáng ngày 9 khi bố con đi làm mẹ ở nhà thử lại cầm que trên tay mẹ thật sự không tin vào mắt mình là 2 vạch đậm nét căng con ạ, mẹ sợ nhầm thử tất cả que còn lại đều lên 2 vạch con ạ. Ngay lúc ấy mẹ gọi bố nói con về rồi bố ơi. Bố đang làm gần nhà phi ngay về và cầm các que trên tay nhìn một lúc, bố mẹ ôm nhau khóc con ạ. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy bố rơi nước mắt con yêu ạ. Mẹ thầm cảm ơn con đã đến, con chính là món quà to lớn mà mẹ nhận được. Ngày hôm sau bố gọi người đến xét nghiệm lấy máu tại nhà cho mẹ để cho chắc chắn. Chiều ngày hôm ấy kết quả đúng như dự đoán mẹ gọi thông báo tin mừng cho ông bà ngoại mà thấy ông bà vui hơn cả mẹ đấy.

Sau 14 ngày mẹ đi siêu âm, ôi bé con đã vào tổ an toàn rồi. Những ngày sau đó mẹ được bố chăm sóc chu đáo, khi con được 3 tháng mẹ vẫn đi làm bình thường nhưng có sự hỗ trợ của mọi người. Bệnh viện cũng rất chu đáo gọi điện thường xuyên hỏi thăm sức khỏe của mẹ và em bé. Suốt thời gian mang thai con mẹ rất khoẻ và em bé của mẹ cũng thế. Mẹ hay đi siêu âm lắm, mẹ muốn nghe tiếng nhịp đập của con, muốn thấy mặt con và muốn thấy cử động của con. Thời gian trôi qua nhanh lắm mẹ kết thúc thai kỳ vào lúc 39 tuần 4 ngày bằng phương pháp sinh mổ. Khi con cất lên tiếng khóc bác sĩ nói bé 2.7kg nhé và bế con lại gần mẹ. Lúc này đây mẹ thật sự hạnh phúc, mẹ cảm thấy mình may mắn nhất thế gian này. Con chính là món quà mà thượng đế ban cho mẹ, mẹ yêu con Bảo Nhi à!

Giờ đây khi con đang say giấc trong vòng tay của mẹ, mẹ ngắm nhìn khuôn mặt đáng yêu này mẹ thật sự tin rằng con đã đến bên mẹ. Mẹ cảm ơn đội ngũ nhân viên của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội rất nhiệt tình, chu đáo, đặc biệt là những thiên thần áo trắng thực sự rất giỏi và tâm huyết với nghề. Chúc cho bệnh viện ngày một phát triển để mang đến những món quà to lớn cho các cặp hiếm muộn.


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác