Bé Hà Thanh Lương (17/03/2023)

30/07/2024

Họ tên Bố: Hà Quang Phục
Họ tên Mẹ: Lò Minh Huệ
Họ tên Bé: Hà Thanh Lương
Ngày sinh Bé: 17/03/2023
Ngày chuyển phôi: 13/07/2023
-------------------------------

Tlv2024 Ltk Biển Trưng Bày Ctv 02

Viết cho con, thiên thần bé nhỏ của mẹ!

Thời gian trôi qua thật nhanh phải không con, vậy là năm nay em bé của mẹ đã tròn 1 tuổi rồi. Khi mẹ ngồi đây nhớ lại những khoảnh khắc đáng nhớ ấy cũng là lúc con yêu của mẹ đang chìm trong giấc ngủ say. Ngủ thật ngon con nhé, mẹ sẽ lưu lại đây kể con nghe về hành trình ấy, hành trình gian nan vất vả mà bố mẹ đã phải đánh đổi bằng máu và nước mắt để có được con ngày hôm nay.

8 năm xây dựng hạnh phúc gia đình không phải là quá dài, nhưng với bố mẹ đó là cả một hành trình gian nan vất vả. Đó là những tháng ngày tủi nhục sống trong lời rèm pha của miệng đời: “Cây độc không trái, gái độc không con”, là những tháng ngày khao khát mong được làm cha làm mẹ, ước được một lần cảm nhận được sự sống đang lớn dần lên trong cơ thể mẹ, được nhìn ngắm những đứa con của mình sinh ra và lớn lên. Những điều hết sức bình thường đối với mọi người xung quanh nhưng sao với bố mẹ thì lại khó khăn đến thế. Bao nhiêu lần hy vọng ấy cũng là bấy nhiêu lần thất vọng khi đi khám từ viện này đến viện khác uống đủ các loại thuốc, tốn kém bao nhiêu tiền của nhưng con vẫn chưa về, không biết bao nhiêu lần như thế nhưng mẹ chỉ biết tự động viên mình rằng “không sao đâu, con sẽ về sớm thôi.”

Giữa lúc bế tắc chưa biết phải làm gì tiếp theo thì thật may mắn mẹ đã gặp bác Thu trong một lần đi bốc thuốc đau khớp cho bà nội con. Có lẽ, nếu không gặp bác Thu thì không biết hành trình gian nan vất vả ấy sẽ còn kéo dài bao lâu nữa, chính bác cũng từng là một người hiếm muộn đã chia sẻ mang đến cho mẹ niềm tin và cơ duyên để mẹ tìm đến Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội.

Ấn tượng đầu tiên khi mới bước chân đến đây, mẹ cảm giác quen thuộc mà gần gũi lắm. Đó là hình ảnh của bác bảo vệ hiền lành dễ thương, các cô lễ tân vui tính nhiệt tình, không gian lịch sự sạch sẽ và giọng nói nhẹ nhàng nụ cười trìu mến, cách làm việc tận tâm của các bác sĩ. Chính vì sự gần gũi thân thương đó nên bố mẹ đã quyết tâm trao trọn niềm tin và chọn Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội là điểm dừng chân cuối cùng trên hành trình này.

Sau khi được bác sĩ chỉ định thăm khám, cầm kết quả trên tay mẹ vẫn chưa hết nỗi bàng hoàng lo lắng “vợ buồng trứng đa nang, chồng tinh trùng yếu”. Ngồi ngoài phòng chờ mà bao nhiêu câu hỏi xuất hiện trong đầu mẹ nhưng may sao khi được bác sĩ trấn an và giải thích mẹ đã cảm thấy yên tâm hơn và quyết định bắt đầu can thiệp IVF ngay sau đó.

Quá trình chọc trứng và tạo phôi diễn ra hết sức suôn sẻ, mẹ chọc được 35 trứng, tạo được 17 phôi, 2 phôi ngày 3 còn lại là phôi tốt – khá ngày 5. Mẹ nghỉ một chu kỳ và chuyển phôi sau đó, thật may mắn mẹ đã đậu thai ngay lần chuyển phôi đầu tiên đó là anh chị của con. Mẹ hạnh phúc và vui mừng lắm, niềm vui nhân đôi khi bác sĩ báo mẹ đậu 2 phôi là hai em bé nhá! Bố mẹ vui mừng nhấc điện thoại lên thông báo tin vui cho tất cả mọi người trong gia đình mình và sau đó mẹ về quê dưỡng thai. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì 20 tuần 4 ngày giông bão bắt đầu ập đến, mẹ bị rỉ ối con ạ! Lúc ấy mẹ vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề vẫn ung dung vào viện khám với một tâm thế bình thản. Lúc các bác sĩ giải thích “nguy cơ rất cao có khả năng mẹ sẽ sinh sớm bất cứ lúc nào, yêu cầu nhập viện ngay để theo dõi thai và có hướng xử lý kịp thời”, lúc ấy mẹ mới tá hoả và lo sợ. Trong suốt thời gian nằm dưỡng thai ở viện lúc nào mẹ cũng sống trong sợ hãi, không biết làm gì khác ngoài hy vọng và cầu nguyện cho anh chị con đủ ngày đủ tháng mới chào đời ra với bố mẹ. Nhưng rồi người tính không bằng trời tính, anh chị con chào đời khi ấy mới chỉ 25 tuần 4 ngày, cái thời điểm mà anh chị con còn quá non yếu. Người ta sinh con ra thì hạnh phúc đong đầy còn mẹ thì sinh các con trong sự lo sợ và buồn bã, người ta ra khỏi phòng sinh thì được ôm con vào lòng, mẹ ra khỏi phòng sinh thì chỉ có lặng lẽ khóc một mình, ba mẹ con mỗi người một nơi tuy vậy nhưng mẹ vẫn cố gắng kìm nén lại, lấy lại động lực ngay sau đấy vì mẹ biết các con đang rất cần mẹ, mẹ phải cố gắng kích sữa để có đủ sữa gửi vào khoa sơ sinh cho anh chị con.

Suốt thời gian anh chị con được chăm sóc đặc biệt, lúc nào mẹ cũng chỉ biết cầu trời khấn phật cầu cho anh chị của con khỏe mạnh để được về với bố mẹ, nhưng rồi không có phép màu nào ở đây cả, sau hai tháng nằm khoa sơ sinh được các bác sĩ tận tình chăm sóc nhưng vì quá non yếu, anh chị con đã không thể ở lại bên bố mẹ, mà chọn cách rời xa bố mẹ mãi mãi. Mẹ đau đớn lắm, hôm ấy trời Hà Nội mưa rơi tầm tã ông trời như thấu hiểu nỗi đau tột cùng của bố mẹ mà khóc thương thay. Đau, đau lắm con ạ! Làm gì còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau này nữa, mẹ chỉ nghe “con cái mất cha mẹ thì gọi là mồ côi, chồng mất vợ vợ mất chồng gọi là góa phụ, nhưng cha mẹ mất con cái thì không có từ nào diễn tả cả”. Những chuỗi ngày dài đằng đẵng sau đó là những tháng ngày mẹ sống không bằng chết mẹ luôn dằn vặt bản thân và đặt ra câu hỏi tại sao những điều tưởng chừng như chỉ thấy trong phim lại xảy ra với chính gia đình mình, đêm nào mẹ cũng khóc vì nhớ anh chị con, mẹ khao khát được một lần ôm anh chị con vào lòng, rồi những ngày mưa rơi nặng hạt mẹ lại nhớ thương không biết ở nơi ấy anh chị con có lạnh không có đói có khát có nhớ bố mẹ không. Đêm 30 tết gia đình người ta đầm ấm hạnh phúc đón giao thừa, vậy mà bố mẹ lại ôm nhau khóc vì nhớ thương anh chị con. Mẹ luôn tự trách bản thân tại sao mẹ vô dụng quá vô dụng đến mức không thể bảo vệ được các con…mẹ muốn buông bỏ phó mặc cho số phận.

Rồi thế nào lang thang trên mạng xã hội, ấn vào đọc một bài viết về trường hợp vỡ ối sinh non, vô tình lại gặp bác Hoàng Khanh, tâm sự một hồi lâu thì câu nói của bác làm mẹ thức tỉnh: “Em hôm nào xuống viện đi, anh thấy giờ em đang bị ám ảnh bởi sinh non, tốt nhất hãy đến những nơi có thể cho em câu trả lời… Trong câu chuyện này không có gì đáng sợ và em cũng không có gì phải sợ cả, phải mạnh mẽ lên chứ, cứ tự dằn vặt mình mãi thế, có bao giờ em thử nghĩ đến cảm xúc của chồng em và người thân của em không họ cũng sẽ đau lòng biết mấy khi thấy em như vậy.” Bác nói đúng thật, bao lâu nay mẹ đã quên mất rằng mọi người vẫn luôn bên cạnh mẹ mong muốn mẹ sẽ mạnh mẽ mà đứng dậy bước tiếp, đặc biệt là bố con người đàn ông vẫn luôn âm thầm lặng lẽ sau ngàn nỗi đau vẫn cố tỏ ra mình ổn để tiếp thêm động lực cho mẹ! Và thế là bố mẹ cùng động viên nhau cố gắng, kìm nén lại nỗi đau cùng nhau vực dậy để tiếp tục hành trình tìm con. Bố mẹ bắt đầu lao vào kiếm tiền chuẩn bị hết hành trang tư tưởng, vật chất, tinh thần đến viện thăm khám tiếp tục chuyển phôi.

Ngày 13/07/2023, mẹ bắt đầu chuyển phôi, bác sĩ khuyên mẹ chỉ nên lựa chọn chuyển một phôi để đảm bảo an toàn cho cả mẹ và con trong suốt thai kỳ… Vậy là, một lần nữa, sau 10 ngày chuyển phôi niềm vui cũng đã đến, niềm vui niềm hạnh phúc ấy không phải là điều gì khác mà chính là con, em bé “Phôi” của mẹ (Phôi là cái tên đáng yêu mẹ đặt cho con khi ở nhà). Mẹ vừa mừng vừa lo, mừng vì mẹ có con nhưng cũng lo vì con đường phía trước còn khá dài. Lần này mang bầu con mẹ cũng cẩn thận hơn rất nhiều, cẩn thận đến nỗi bố mẹ chỉ đi tìm con trong lặng lẽ không dám bảo với ai, bầu rồi cũng không dám báo tin mừng cho ai. Bố mẹ chỉ biết đặt hết niềm tin vào bác sĩ chỉ mong phép màu sẽ đến, mong lần này sẽ suôn sẻ đón con đủ ngày đủ tháng khỏe mạnh bình an chào đời.

Biết tin mẹ đã đậu thai, lại là một người mẹ từng có tiền sử sinh non nên các bác sĩ đặc biệt quan tâm đến mẹ, dặn dò mẹ kỹ lưỡng thăm khám rất tỉ mỉ và kỹ càng cho mẹ con mình. Bố mẹ quyết tâm để mẹ ở lại thuê trọ ngay cổng viện để thăm khám kịp thời, đảm bảo an toàn cho con, còn bố con vì hoàn cảnh nhà mình khó khăn nên bố con phải về nhà tiếp tục kiếm tiền để đảm bảo cuộc sống cho hai mẹ con. Lần khám siêu âm nào bác sĩ cũng hỏi mẹ: “Ơ vẫn ở trọ đây chưa về à! Về đi cho đỡ tốn kém ở nhà không khí trong lành yên tâm mà dưỡng thai. Lần này bầu một em cứ yên tâm đi đừng lo lắng quá, cứ cẩn thận giống như anh bảo thì kiểu gì cũng qua mốc 38 tuần nhé”. Thế mà mẹ vẫn sợ không dám về quê đâu nhé.

Mang bầu con, 9 tháng 10 ngày mẹ con mình đã trải qua không biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc từ lo lắng cho đến hồi hộp rồi vỡ oà vì hạnh phúc. Cái ngày mà được nghe thấy nhịp tim của con cũng là ngày mẹ bắt đầu ốm nghén suốt 3 tháng đầu thai kỳ, lúc ấy thật may có bà ngoại chăm sóc không mẹ chẳng biết làm thế nào luôn ấy. Rồi đến mốc khám siêu âm 12 tuần cơn ốm nghén chưa hết thì lại nhận được kết quả khám mẹ bị tiểu đường thai kỳ sớm, bác sĩ hướng dẫn về nhà ăn đúng vừa kiểm soát đường huyết, vừa đủ chất cho con, trong suốt thai kỳ ngày nào cũng vài mũi kim bắn vào ngón tay tự lấy máu để thử đường huyết mà mẹ chẳng ngại ngần hay thấy đau đớn gì đâu. Cứ cái nào chỉ cần tốt cho con mà bác sĩ tư vấn là mẹ nghe theo chỉ mong em bé của mẹ khỏe mạnh bình an chào đời. Chỉ vậy thôi chưa hết, cùng thời điểm đó mẹ lại bị covid, lúc ấy mẹ lo lắm luôn chỉ sợ ảnh hưởng đến con, mẹ điện ngay cho bác sĩ nhờ bác tư vấn, ôi may quá theo phác đồ của bác 5 ngày sau là âm tính luôn rồi.

Cứ tưởng giông bão hết rồi mẹ con yên tâm dưỡng thai thì 13 tuần 2 ngày tá hoả khi nhận kết quả nipt: “Em bé của em dương tính với nhiễm sắc thể giới tính monosomy X” mẹ lại bắt đầu khóc lóc gọi điện cầu cứu bác sĩ, bác động viên mẹ: “Cứ bình tĩnh vì Nipt không quá nhạy với NST giới tính, chọc ối tỷ lệ bình thường khá cao”. Và thế là bố mẹ lại chờ đợi đến 16 tuần chọc ối. Trong khoảng thời gian ấy mẹ chưa có giây phút nào nản lòng mẹ vẫn luôn tin là em bé của mẹ khỏe mạnh, và niềm tin của mẹ đã đúng 16 tuần chọc ối 17 tuần, kết quả em bé mẹ bình thường không sao hết. Mẹ cầm tờ kết quả mà vỡ oà vì hạnh phúc luôn con ạ! Em bé bướng bỉnh này thỉnh thoảng dọa tinh thần mẹ tí thôi chứ em cũng hiểu chuyện lắm nhá, lúc còn ở trong bụng mẹ em chăm tương tác với mẹ lắm này, biết bố mẹ khó khăn vất vả nên lần siêu âm nào em cũng truyền tín hiệu cho bác sĩ bảo bác nhắn với mẹ cháu là “mẹ yên tâm đi con ở trong này khỏe mạnh lắm nha, mẹ ở ngoài đó chờ con đủ ngày đủ tháng rồi con ra chơi với mẹ nhá”. Suốt thai kỳ của mẹ may có các bác sĩ Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đồng hành cùng mẹ con mình nên cả thai kỳ nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

Ngày 17/03/2023, mẹ kết thúc thai kỳ ở mốc 38 tuần chính thức đón em bé “Phôi” của mẹ bình an chào đời, em nặng 3.3kg kháu khỉnh đáng yêu. Lúc ấy mẹ mới thở phào nhẹ nhõm, vui mừng không từ nào diễn tả được. Mẹ đặt tên con là “Thanh Lương” chẳng mong gì hơn chỉ mong con yêu của mẹ lớn lên sẽ là một người công dân tốt, sống lương thiện và có ích cho xã hội, mong cuộc sống của con sẽ tràn ngập nhiều niềm vui và được sống trong tình yêu thương của mọi người.

Con yêu của mẹ, mẹ thật sự rất vui và hạnh phúc khi cuộc đời này mẹ có con, con chính là niềm hạnh phúc của mẹ là tiếng cười của gia đình mình… Vậy là con đã đến bên mẹ sau những tháng ngày vất vả khổ cực. Cho đến tận giờ phút này khi được ẵm con trên tay, được ôm con vào lòng, được nhìn ngắm con ngủ ngon trong vòng tay của mẹ, được thấy con lớn dần lên từng ngày cùng những bước đi đầu đời của con những câu bi bô tập nói mẹ mới dám tin rằng đây không phải giấc mơ. Cuối cùng bố mẹ cũng đã thực hiện được mong ước lớn nhất của một đời người là thiên chức của một người làm cha làm mẹ. Kể từ nay mẹ cũng không bao giờ sợ miệng đời rèm pha “cây độc không trái gái độc không con nữa”. Con gái bé nhỏ của mẹ, có thể cách con đến với thế giới này không giống với các bạn nhỏ khác nhưng sau này khi con lớn khôn con hãy nhớ mãi về hành trình này nhé, hành trình vất vả gian nan nhưng cũng rất đặc biệt. Con hãy cứ khoẻ mạnh lớn lên, bố mẹ luôn yêu thương con và sẽ dành hết những điều tốt đẹp nhất cho con. Sau này lớn khôn con cũng đừng quên những vị bồ tát sống đó chính là các bác sĩ, điều dưỡng Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội những con người thầm lặng, những người cha người mẹ thứ hai của con đã dùng cả trí tuệ và tình yêu thương để đưa con đến với bố mẹ, đến với thế giới này. Và con cũng đừng quên ngôi nhà Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội nơi đây không chỉ là nơi để khám chữa bệnh mà còn là ngôi nhà chung, ngôi nhà đầy ắp tình yêu và sự ấm áp là nơi kết nối yêu thương mang lại bao nhiêu niềm hạnh phúc cho những cặp gia đình hiếm muộn có chung hoàn cảnh giống nhà mình.

Một lần nữa gia đình em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tập thể bác sĩ, điều dưỡng Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, giờ đây em đã hiểu được rằng chỉ cần có niềm tin có nghị lực và sự cố gắng thì không có gì là không thể cả. Nhân đây em cũng xin chia sẻ đến các bà mẹ hiếm muộn có hoàn cảnh giống em, mỗi một gia đình một cặp vợ chồng hiếm muộn là một câu chuyện khác nhau không ai giống ai nhưng chỉ cần các mẹ có niềm tin thì nhất định con yêu sẽ về. Hãy đến với Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, đến đây các mẹ chỉ cần chuẩn bị tâm thế sẵn sàng và trao trọn niềm tin cho bác sĩ, nhất định mẹ nào cũng sẽ hái được trái ngọt, được thực hiện thiên chức cao cả đó là ước mơ được làm mẹ.


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

  • Bé Hoàng Xuân Việt Anh (28/07/2022)

    Con chào các bác con cảm ơn các bác sĩ y tá đội ngũ y tế cán bộ công nhân viên của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã mang con đến với gia đình con. Con tên là Hoàng Xuân Việt...

  • Vỡ Òa 6 Năm 4 Mối “Lương Duyên” Đủ Nếp Đủ Tẻ

    “Vậy là hành trình tìm kiếm con của em chính thức khép lại. Sau 6 năm vật vã ngược xuôi ở Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, tốn bao nhiêu công sức với 3 lần chuyển phôi, trộm...

  • Hai bé Mai Thảo Nguyên – Mai Thanh Phong (21/06/2018)

    Mẹ kể con nghe hành trình tìm con của bố mẹ… Mẹ cũng như bao người con gái khác, rời xa quê hương Ninh Bình theo bố con về Lạng Sơn làm dâu, làm vợ. Ở cái tuổi mà bao người đã...

  • Bé Phạm Bảo Ngọc (13/07/2022)

    “Con chào mẹ xinh đẹp, con chào bố đẹp trai” và bao nhiêu những câu nói siêu đáng yêu của con nữa, những lúc thế mẹ như tan chảy trong tim mà không có từ nào diễn tả được...

  • Hai Bé Lê Duy Hưng – Lê Thuỳ Linh (26/11/2020)

    “Khi chúng ta rơi nước mắt, chúng ta cần một bờ vai”. Với tôi bờ vai ấy chính là Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. 1 năm, 2 năm, 3 năm…. đến 10 năm. Thử hỏi đời người...

  • Đào Tuệ Tâm – Đào Tuệ Minh (03/09/2023)

    Hành trình 8 năm tìm con của e đã khép lại với cái kết viên mãn là cặp song sinh 1 gái 1 trai tên Đô La – Tỷ Phú chào đời ở tuần 38 ngày 3/9 với chỉ số cân nặng là 3,5 và 2,8 kg....

  • Trương Đức Tài (10/02/2023)

    Em bé IVF (1 phôi tốt ngày 5 duy nhất) của bố mẹ cháu đây ạ. Giờ em đã 8 tháng rồi, đã biết giận mẹ rồi. Không uổng công mẹ cháu nghén nặng. Cảm ơn các bác sĩ Bệnh viện Nam học...

  • Bé Phùng Sỹ Tùng Anh (03/04/2023)

    Hành trình tìm con! 5 năm, năm cái tết mẹ không dám đi đâu, những câu hỏi thăm của hàng xóm người thân như con dao xé lòng mẹ. Đêm nào trước khi chìm vào giấc ngủ mẹ cũng bị ám ảnh...