Nguyễn Lan Chi (Sinh ngày 30/05/2018)

19/09/2021

Bố: Nguyễn Đình Phúc
Mẹ: Nguyễn Thị Ngọc
Con: Nguyễn Lan Chi
Sinh ngày: 30/05/2018
Chuyển phôi ngày: 20/09/2017
———-

Gửi con gái yêu ” Lan Chi ” của mẹ.
Ngày hôm nay là tròn 2 năm còn đến với gia đình. Sinh nhật 2 tuổi của con mẹ muốn kể con nghe về một cuộc hành trình, cuộc hành trình ấy mang tên ” tìm con”.
Biết nói sao đây về hành trình ấy nhỉ, mẹ có thể viết thành văn về cuộc hành trình ấy. Nhưng hôm nay mẹ chỉ viết đôi điều để sau này lớn lên con hiểu mẹ đã phải vất vả thế nào mới có được con bên đời mẹ.
Con biết không mẹ phải mất 5 năm vô nghĩa trong con đường tìm kiếm con yêu.
5 năm phải là quá dài nhưng nó ko hề ngắn đối với những người như mẹ.
5 năm cũng con người đó, chúng ta cũng làm nên sự nghiệp.
5 năm với người ta thì con cái đề huề, rồi thì kế hoạch tậu xe, xây nhà cửa.
Còn với mẹ 5 năm vẫn chỉ 1 mục tiêu, 5 năm vẫn nuôi hoài một ước vọng đấy là tìm con và làm mẹ. 5 năm đó với mẹ là những chuỗi ngày dài đầy buồn đau tủi nhục, tháng ngày nó dài lê thê đến lạ.
5 năm ròng ròng ruổi khắp mọi nơi, hễ người nào chỉ đâu là đi đấy, con đường tìm con sao gian nan và vất vả. Hết thầy này rồi thuốc nọ mẹ vẫn kiên trì nấu nấu đun đun. Rồi thì mẹ cũng đi hết đền này chùa nọ, chỉ cần mọi người nói nó linh thiêng, mẹ vẫn thành tâm cúi cầu khấn phật, với ý nghĩ chỉ cần mình thành kính phân ưu, thì trời phật biết đâu sẽ rủ lòng thương mà mạng con về bên mẹ.
Thế nhưng rồi có được gì đâu, sau tất cả những tháng ngày rong ruổi tìm con thì mọi thứ vẫn là con số 0 tròn trĩnh. 5 năm tiền hết, sức lực cũng cạn dần mà biết bao lần mẹ ý định buông xuôi rồi nghĩ rằng vạn sự tùy duyên, đỗ phúc mặc trời mình có cố kiếm tìm cũng không thấy. Nói thế thôi chứ ý chí vẫn sục sôi tìm con về bằng được.
Và thế là hành trình cứ kéo dài như thế 1 năm, 2 năm rồi đến mãi tận 5 năm. Bao lần cầm que thử trên tay là bấy nhiêu lần thất vọng tràn trề. Rồi nhưng đêm mơ về ngôi nhà và những đưá trẻ tỉnh dậy lại thấy cổ họng đắng chát, đau thắt nơi lồng ngực, cho đến nhưng bữa cơm chan đầy trong nước mắt. 5 năm sống trong giận hờn, tủi nhục, rồi đến những sự dè bĩu người đời cho đến những lòng thương hại.
Cuộc sống thấy sao vô nghĩa đến lạ thường. Giọt nước mắt chảy ngược vào trong, giấu kín nỗi đau ở tận đáy lòng nên có ai hay ai thấu. Định buông bỏ thật rồi con ạ cứ nghĩ rằng mình chẳng có duyên.
Cho đến một ngày dương hai năm 2017 tình cờ lướt lướt trên Facebook. Thì thấy một mẹ chia sẻ về trang của bệnh viện Nam học và hiếm muộn Hà Nội. Thế là mẹ tìm hiểu, theo dõi trang page của bệnh viện. Thế rồi lại một lần nữa mẹ quyết định tìm con. Nhưng lần này khác hẳn những lần trước mẹ thấy có gì đó chắc chắn, mẹ thấy có một niềm tin mãnh liệt vào quyết định lần này. Thế rồi mẹ tìm đến bệnh viện theo địa chỉ trên trang bệnh viện.
Bước vào cánh cửa bệnh viện mà giống như về với gia đình về với những niềm tin mà cho đến bây giờ thì mẹ vẫn luôn xem đó là một gia đình Nam học vì bác sĩ xem bệnh nhân như người nhà, ân cần niềm nở, tận tụy yêu thương, bệnh nhân với nhau thì cảm thông, chia sẻ.
Chính vì vậy mà mẹ thấy mình mạnh mẽ hẳn lên, không còn ngại ngùng như bao lần trước. Bốc số, chờ đợi lo lắng, hồi hộp vì thực ra trong 5 năm qua đi hết nơi này sang nơi khác nhưng chưa 1 lần thăm khám để tìm hiểu nguyên nhân, có chăng thì cũng là bắt mạch. Xế trưa thì mọi thứ đã xong xuôi, cầm kết quả khám bệnh trên tay bước vào phòng bác sĩ để tư vấn bệnh tình. Buồn làm sao khi nghe bác nói rằng, kết quả như này thì bác khuyên 2 vợ chồng nên thụ tinh ống nghiệm (IVF). Vợ chồng nên suy nghĩ xem thế nào chứ ko lại tiền mất tật mang không cho kết quả. Mẹ vẫn xin bác sĩ kê đơn thuốc rồi thực phẩm chức năng tốt nhất cho bố của con với hi vọng mong manh.
Thế nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng kết quả xét nghiệm vẫn chẳng khả quan. Lần này mẹ xin bác sĩ cho mẹ IUI bác sĩ vẫn lắc đầu, với kết quả như vậy IUI cũng ko có ích gì. Hai vợ chồng cứ suy nghĩ cho kĩ, nên quyết định sớm khi tuổi đời còn trẻ thì mọi thứ còn thuận lợi hơn. Mẹ xách balo lên trở về nhà suy nghĩ. Nghĩ nhiều lắm tất cả cứ mông lung, biết kiếm đâu ra số tiền lớn như thế vì trong tay mẹ chả có 1 đồng. Thế nhưng rồi mấy ngày sau mẹ lại quyết định ra đi làm hồ sơ IVF. Khi hồ sơ thủ tục xong xuôi bác sĩ kê đơn luôn cho mẹ.
Thế là hành trình mới lại thật sự bắt đầu, những mũi kim tiêm cứ thế lần lượt đi vào đã thịt mẹ. Ai bảo tiêm ko đau, chỉ là chịu đựng thôi nhưng thực ra đau lắm. 9 ngày tiêm vào rốn, vào mông rồi cả bắp tay, nhìn thịt đã lúc đó có ai là không xót vì tím bầm lên hết cả nhưng tất cả vì sự nghiệp tìm con.
Có những đêm mẹ đã khóc 1 mình vì cánh tay đau không giơ lên được, nhưng không khóc 1 mình mẹ biết nói cùng ai, vì hành trình này trước sau mẹ chỉ có 1 mình. Xong 9 ngày với gần 2 chục mũi tiêm thì cũng là lúc mẹ bước vào chọc trứng, lại lo lắng, phân vân nhưng mẹ có biết gì đâu vì đã được gây mẹ.
Khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã xong đâu vào đấy. Mẹ nán ở lại Hà Nội thêm ngày để chờ kết quả báo phôi. Mọi thứ vẫn suôn sẻ như mẹ vẫn mong chờ. Xong chiến dịch lần thứ nhất mẹ quyết định ra về chờ đến ngày chuyển phôi trữ. Và thế rồi 1 tháng cũng qua nhanh, lại đến ngày mẹ tiếp tục cuộc hành trình, vẫn chỉ có 1 mình trên con đường ấy, vào ngày 15 rằm tháng 7 lại hành trình ra Hà Nội và cứ thế 2 ngày, 3 ngày mẹ cứ đi đi về về như thế, sáng Hà Nội Chiều lại có mặt ở Hà Tĩnh nghĩ lại mà mẹ thấy sởn da gà.
15 ngày theo dõi niêm mạc cũng qua đi. Và lần này là lần tiên quyết mẹ con mình có thật sự có duyên, ngày mẹ mang cơm áo gạo tiền ra Hà Nội chuyển phôi với hi vọng rằng mình nhất định thành công thì cũng là ngày đó bão đổ bộ đất liền nó vào Hà Tĩnh mình lúc rạng sáng, trớ trêu thay khi dãy nhà trọ có 12 phòng mà chỉ duy nhất phòng của mẹ bị bão làm bật nóc, đồ đạc trong phòng ướt hết, đến cái giường còn bị gãy, dọn dẹp lau chùi mọi thứ đâu vào đấy thì cũng là lúc mẹ phải đi. Bước lên xe mà lòng đầy nặng trĩu, nhưng nghĩ rằng biết đâu ông trời thương xót bù đắp cho mẹ những mất mát thiệt thòi ấy vậy mà đúng như thế thật. Mẹ đã thành công cho lần đầu tiên ấy. Con biết không suốt tháng ngày mang bầu con mẹ như 1 con người khác, chẳng ăn uống được gì, cũng chẳng dám đi đâu nhiều có đi thì cũng phải người đưa đón ấy vậy mà vui lắm.
Hơn năm năm mới thấy nghén như nào, hơn năm năm mới được lần vỡ oà trong hạnh phúc, hơn 5 năm mẹ mới thấy thở phào nhẹ nhõm. Nhưng con biết ko nó cũng chẳng dễ dàng, vất vả nối tiếp gian nan. Khi bầu con được 34 tuần tuổi mẹ ra máu đi khám bác sĩ bảo dạo sảy, sinh non. Mẹ nghẹn lòng nhưng cố dặn mình phải cố gắng, gìn giữ mãi cũng đến tuần 37 lại 1 lần nữa nhận tin giữ về con. Bác sĩ bảo rằng tim thai con yếu nó gần như là vạch thẳng, bác sĩ bảo mẹ dậy đi lại vài vòng vì biết đâu đấy là con ngủ, nhưng vẫn thế vãn chẳng khá lên. Rồi ngày một mẹ phải kiểm tra đến 1 hôm thì bác nói rằng mổ đi thôi chứ ko để thêm lâu nữa vì như thế sợ hại cả mẹ lẫn con.
Con biết ko lúc đó mẹ như chết đi 1 nữa bước đi ko còn vững, chân tay cứ run run nhưng mẹ lại phải dặn lòng mẹ phải kiên cường mạnh mẻ phải vui vẻ lên để con trong người khoẻ mạnh vì con đã mạnh mẻ và chọn ở lại bên mẹ thì chắc chắn rằng còn sẽ bình an. 2 ngày sau thì mẹ lên bàn mổ, ông bà ngoại con cứ toán loạn cả lên. Gọi điện hết người này sang người khác tất cả sẵn sàng vào viện khi cần và thế là ai cũng đến thật đông. Ông ngoại con còn gửi gắm nguời quen nên mẹ đã yên tâm bước vào phòng mổ.
10h17p sáng ngày 30/05/2018 con chính thức khóc tiếng khóc chào đời nghệ tiếng con khóc khá là mạnh mẽ mẹ bổng thở vào nhẹ nhõm nước mắt rơi. Lần Chi à mẹ chỉ viết thế thôi nhưng chắc chắn sau này con sẽ hiểu, con sinh ra là như thế đó, để con biết rằng con còn có 1 gia đình, con có nhiều người cha nguời mẹ kể cả bác sĩ lẫn bệnh nhân mà gọi tắt là gia đình ” Nam Học”. Mẹ cũng muốn nói rằng con sinh ra là người mệnh mộc, mẹ con mình đã may mắn thật nhiều mới đến được bên nhau. Mẹ con mình đã may mắn thật nhiều khi đặt niềm tin vào Nam học.
May mắn, may mắn thật sự may mắn. Lần Chi không chỉ là một loài cây cỏ, mà nó còn là cỏ may mắn, một loài cỏ dễ sống, dễ trồng một loài cỏ cây mạnh mẽ.

LAN CHI ” cỏ may mắn” của cuộc đời của mẹ. Cuộc đời mẹ chỉ thấy vui và hạnh phúc khi có nụ cười của con. Yêu thương con thật nhiều


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

  • Trương Đức Tài (10/02/2023)

    Em bé IVF (1 phôi tốt ngày 5 duy nhất) của bố mẹ cháu đây ạ. Giờ em đã 8 tháng rồi, đã biết giận mẹ rồi. Không uổng công mẹ cháu nghén nặng. Cảm ơn các bác sĩ Bệnh viện Nam học...

  • Bé Vũ Nhật Hạ (12/05/2023)

    Xin chào các cô chú các bác ! Trước tiên mẹ con xin cảm ơn các bác sĩ ở bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội ạ!! Đặc biệt là bác sĩ Hưởng chọc trứng, bác sĩ Mỹ chuyển phôi,...

  • Bé Phạm Khánh Ngọc (15/08/2023)

    Gửi con Khánh Ngọc (Sam) yêu của bố mẹ! Đến ngày hôm nay mẹ mới dám nói lên nỗi lòng của những người làm cha, làm mẹ ai cũng mong muốn có được tiếng cười trẻ thơ trong gia đình....

  • Bé Đinh Mai Anh

    CON LÀ “THỊ BÚN” ĐÂY. Cảm ơn bác Hiền đã đưa con đến với bố mẹ con, chúc bác và đội ngũ nhân viên Bệnh viện thật nhiều sức khoẻ để gieo được thật nhiều hạt mầm nữa...

  • [TLV2024] CUỘC THI VIẾT “IVF SẺ CHIA”

    Cuộc thi viết “IVF SẺ CHIA” do Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội tổ chức. Đây là cơ hội để các gia đình được chia sẻ hành trình tìm con yêu bằng phương pháp Hỗ trợ sinh...

  • Bé Hoàng Nhật Anh (Giải Nhất Cuộc Thi Viết “IVF Sẻ Chia 2024)

    5 lần mổ nhưng không phải mổ đẻ, mà là mổ đình chỉ thai, mổ cắt vòi trứng, cắt xén tử cung, cắt polyp còn gì đau đớn hơn không chứ! Ngày hôm nay, khi được ôm con trên tay mẹ ngồi...

  • Chào con, em bé mang mùa xuân đẹp nhất đến với ba mẹ!

    Đôi vợ chồng trẻ chị Đoàn Nguyệt Linh (1990) và anh Nông Minh Tuấn (1990), quê Thái Nguyên bỗng nhận được “món quà” bất ngờ ngay lần chuyển phôi đầu tiên tại Bệnh viện Nam học...

  • Hai Bé Vũ Hoàng Dương Minh – Vũ Hoàng Phương Linh

    Trái ngọt do Bác Hưởng chọc trứng, Bác Hiền chuyển phôi (phôi tươi ngày 3 luôn ạ). Sáng nghe kết quả báo phôi bs Hiền bảo chiều chuyển phôi luôn nhé! Bác Khanh theo dõi suốt thai kì đến...

ĐẶT LỊCH KHÁM