Nguyễn Phúc Hải – Nguyễn An Nhiên (Cùng sinh ngày 05/03/2021)

31/07/2021

Bố: Nguyễn Văn Nghiệp
Mẹ: Vũ Thị Hiên
—-
Con: Nguyễn Phúc Hải – Nguyễn An Nhiên (sinh ngày 05/03/2021)
Thời gian thực hiện HTSS: 30/06/2020
—-

Thanh xuân của mẹ là để dành tìm Con
Gửi con 2 thiên thần của bố mẹ!!!
8 năm qua đi đã có nhiều cung bậc cảm xúc, không ít những lời đồn, soi mói,… Nhưng, tự trong tâm mẹ thấy mình phải mạnh mẽ, vì mẹ nghĩ bản thân mẹ không tự mạnh mẽ thì ai có thể giúp mẹ được??? Nhiều người thấy và cho rằng mẹ là người có vẻ như vô lo vô nghĩ ? mẹ cũng lại nghĩ thôi kệ họ đi sao mẹ phải sống theo suy nghĩ của người khác làm gì nhỉ??? Nhưng nói thế thôi có nhiều đêm mất ngủ mẹ đã không ngăn được những giọt nước mắt mặn chát, tủi thân đến kinh khủng muôn hờn với cả thế giới ? Có nhiều người cũng nói với mẹ động viên mẹ rằng “CỐ GẮNG LÊN… RỒI MỌI THỨ SẼ ĐÂU VÀO ĐÓ”. Nhưng quan trọng nhất với mẹ là người luôn đồng hành bên mẹ, động viên mẹ là “KỆ.. ĐẾN ĐÂU TÍNH ĐẾN ĐÓ…” là Bố con, và mẹ lại tự động viên mình mọi khó khăn rồi cũng sẽ qua thôi, mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp xứng đáng. Đến bây giờ khó để nói được hết những điều bấy lâu nay trong lòng của mẹ nhưng “MỌI SỰ CỐ GẮNG ĐỀU SẼ ĐƯỢC ĐỀN ĐÁP”.

Ngày 30/6/2020 là ngày mẹ sẽ không bao giờ quên vì đó là ngày 2 con được đưa vào thế giới của mẹ. Hôm đó tâm trạng của mẹ khó tả lắm, lo lắng, hồi hộp. Khi bác sĩ chỉ cho mẹ trên màn hình máy siêu âm có 1 khoảng sáng và nói rằng “đây là vị trí đặt phôi em nhé” lúc đó mẹ thấy bình thường lắm, cho đến khi xong bác sĩ Hưởng đã nói với mẹ “CHÚC EM MAY MẮN” tự nhiên mẹ cảm thấy có niềm tin rằng 2 con sẽ đến với bố mẹ. Bác sĩ có dặn sau 12 ngày thử que để biết kết quả, và rồi ngày đầu tiên, ngày thứ 2 rồi ngày thứ 3 cũng đã trôi qua nhẹ nhàng… Sang ngày thứ 4 có 1 bác cùng phòng với mẹ đã thử que và lên 2 vạch tự dưng mẹ cảm thấy bồn chồn không yên nên mẹ cũng đã thử… ting ting cũng có 1 vạch đậm 1 vạch thì mờ mờ lắm mẹ căng mắt ra để nhìn và cầu mong đó là sự thật. Nhưng mẹ lại sợ đó là ảo giác mẹ tưởng tượng ra, thôi để mai thử lại xem thế nào đã ngậm ngùi mong chờ đến ngày mai… Ngày thứ 5 mẹ lại thử thì vẫn thấy vạch thứ 2 mờ như vậy mẹ vẫn chưa dám nói với bố là mẹ đã thử. Ngày thứ 6 mẹ lại thử tiếp thì hạnh phúc biết bao vạch thứ 2 đó đã đậm hơn tẹo và mẹ ko phải cố gắng nhìn nữa. Để biết chắc chắn rằng các con đã đến với bố mẹ, ngày nào mẹ cũng thử thì thấy đậm dần lên nhiều đến ngày thứ 10 và mẹ đã gọi đến nhà lấy máu để thử máu cho chắc cú…kết quả beta lên 898.7. Bác sĩ bảo chắc cú hơn nữa thì sau 2 ngày beta tăng gấp đôi là ổn, ngày thứ 12 mẹ lại thử tiếp thì kết quả beta là 3483. Quá tuyệt vời phải không con? Thế là các con đã đến bên bố mẹ thật rồi… đợi mãi đến ngày thứ 21 đi kiểm tra, bác sĩ nói “chúc mừng nhé, được đôi rồi nhé”. Cảm giác lúc đó bố mẹ hạnh phúc biết bao, lúc đó bác sĩ bảo chưa có tim thai hẹn 1 tuần sau khám lại. Rồi lại chờ đợi 1 tuần trong lo lắng hồi hộp và hạnh phúc, mọi thứ cũng đã ổn con ạ… 2 con đã thực sự đến với thế giới của bố mẹ.

Và cũng kể từ ngày thứ 21 đó mẹ đã bắt đầu biết cảm giác thế nào là NGHÉN, trước đó mẹ cũng rất gì và này lọ ở mốc 55kg đến lúc các con được 14w mẹ đã chạm mốc 47 gần 48 kí lô đấy nhé. Vật vờ trống chọi lại những cơn nghén chỉ ăn nước cháo trắng với chút muối… Chưa kể là từ ngày thứ nhất mẹ phải tiêm mỗi ngày 1 mũi vào bụng, mẹ nhờ bố tiêm bố ko dám tiêm con ak ? nên mẹ đành lấy hết can đảm các kiểu và nghĩ vì con mẹ sẽ làm được, nhưng mà mẹ nói thật mẹ thấy mẹ cũng thật là DŨNG CẢM đúng không con? Rồi mỗi lần đi khám mặc nắng gió và mưa bố luôn đồng hành cùng 3 mẹ con mình trên chiếc xe sirius vì mẹ bị say xe….

Đúng là mọi thứ sẽ ổn thôi, mẹ bắt đầu hết cảm giác nghén ăn uống lại bình thường nên khoẻ hơn nhiều và cũng không phải tiêm nữa. Đến tuần thứ 18 siêu âm kết quả 1 bạn bị dư ối còn 1 bạn bị đa ối và bác sĩ cho mẹ làm xét nghiệm máu, kết quả là bị tiểu đường thai kỳ bác sĩ bảo phải theo dõi nếu trường hợp ko kiểm soát được sẽ dẫn đến sinh non. Ờ, mẹ lại thấy hoang mang rồi chuyển sang chế độ ăn kiêng không đường và hạn chế tinh bột. Mẹ lại bật chế độ ăn kiêng các kiểu, ăn gì cũng phải test và ghi lại ngày nào cũng test để kiểm soát đường trong máu… ngày 7 lần đến mức mẹ còn cảm thấy các đầu ngon tay bì hết cả lên ? nhưng mẹ lại nghĩ rồi sẽ ổn thôi mẹ sẽ làm được và mẹ con mình sẽ ổn. Đến tuần thứ 24 vẫn không thấy thay đổi bác sĩ bảo cố gắng đến tuần thứ 28 nếu không ổn thì sẽ cho tiêm trưởng thành phổi đề phòng doạ sinh non. Lần nữa, 3 mẹ con mình lại ổn, đến tuần thứ 26 siêu âm 2 con đã bình thường không còn bị đa ối dư ối nữa ? bố mẹ thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn bật chế độ ăn kiêng. Trộm vía mẹ ăn kiêng vậy nhưng bác sĩ theo dõi bảo 2 con vẫn phát triển bình thường và rất tốt nên bố mẹ cũng yên tâm. Tuần 28 cũng đến siêu âm kết quả hoàn toàn bình thường nên bác sĩ cho 3 mẹ con xét nghiệm máu lại lần nữa, 3 mẹ con mình thật may mắn kết quả cũng lại ở mức bình thường. Lần nữa bố mẹ lại thở phào nhẹ nhõm ?. Đến tuần thứ 30 mẹ chuyển chỗ khám vì bác sĩ bảo định sinh ở đâu thì qua đó khám và để làm hồ sơ sinh luôn, đến phòng khám mới bác sĩ khám 3 mẹ con mình vẫn rất ổn và hẹn tuần thứ 32 nếu có hiện tượng xấu thì sẽ phải tiêm trưởng thành phổi. Tất nhiên tuần 32 cũng đã đến, trộm vía 3 mẹ con mình vẫn rất ổn không phải tiêm gì hết.

Bố mẹ vẫn luôn động viên 2 con cố gắng cùng mẹ cán đến đích 36 tuần, thực sự 2 con rất mạnh mẽ nên cũng tiếp thêm năng lượng cho mẹ để 3 mẹ con mình cùng cố gắng. Đếm từng ngày cho hết 1 tuần, lại 3 mẹ con mình cố thêm tuần nữa, tuần nữa rồi tuần nữa và 3 mẹ con mình cũng đã cùng nhau đi đến mốc 35 tuần. Chưa bao giờ bố mẹ có 1 cái tết như năm nay, bố mẹ ở lại Hà Nội ăn tết trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để chào đón 2 con. Ngày nào cũng động viên 2 con rằng 3 mẹ con mình sẽ cố thêm 1 tuần nữa đến tuần 36, thế rồi 3 mẹ con mình cũng vượt mốc 36 sang 37 tuần. Mẹ cảm ơn 2 con nhiều lắm… tuần thứ 37 đi khám 2 con không thấy tăng cân nhưng bác sĩ hẹn thêm 1 tuần nữa là tuần 38.

Và rồi mẹ con mình cũng đến mốc 38 tuần, nhưng 2 con cũng không thấy tăng cân nên bố mẹ đã đặt lịch bác sĩ để mổ chủ động là tối ngày 05/03. Còn 2 ngày nữa là được gặp các con rồi, mẹ hồi hộp đến mức ăn không muốn ăn mà ngủ cũng chẳng yên. Đếm từng giờ, bác sĩ hẹn 18h chiều có mặt ở viện để làm thủ tục nhập viện. Làm thủ tục xog chờ mãi nhấp nhổm không yên, cảm giác lo sợ nhiều lắm nhưng cảm giác mong chờ hạnh phúc được đón nhìn 2 con nó khó tả vô cùng. Tèn ten thời khắc đó cũng đã đến 20h20 y tá gọi tên dẫn mẹ vào phòng mổ, lúc đó mẹ lại chỉ có cảm giác sợ hãi thôi. Nằm lên bàn mổ chờ bác sĩ gây tê lúc đó mẹ vẫn sợ và run nhưng bắt đầu thấy hạnh phúc đến chảy nước mắt vì mấy phút nữa thôi là mẹ được nhìn thấy 2 con rồi. Ok. Đến lúc rồi, mẹ cảm nhận rằng có 1 cái gì đó nhẹ nhàng vừa đưa ngang dưới bụng rồi đến cảm giác bị banh bụng ra và mẹ kêu đau xog bác sĩ ấn bụng ôi ôi không hiểu là sẽ như thế nào nữa… 20h40’ bác sĩ đã lấy được bạn bên trái ra và nói “con trai ra trước nhé, khổ thân bị chèn ép quá cơ” tiếng khóc đầu tiên của con làm mẹ hạnh phúc biết bao, mẹ muốn khóc to lên nhưng không hiểu sao mẹ thấy nghẹn đứng ở ngực muốn nói mà không thể nói thành lời và cũng không hiểu sao nước mắt của mẹ lúc đó đi đâu hết mẹ không thể khóc được. 20h42’ tiếng eng eng um cả phòng là cô gái bé bỏng của mẹ… bác sĩ bảo “con gái ra sau làm em nhé”. Sau khi 2 con được 2 cô y tá bế ra cho mẹ được nhìn 2 con, lúc đó mẹ mới tin chắc rằng có 2 thiên thần đã đến với thế giới của bố mẹ thật rồi. 21h mẹ được đưa xuống phòng hồi sức và được y tá thông báo 10h30’ ngày mai mới được về phòng nhé, 22h do tác dụng phụ của thuốc gây tê mà mẹ nôn mà đến thắt ruột vì bắt đầu cảm nhận được cơn đau cuộn lên từng cơn của dạ con. Bình thường mỗi khi nằm xuống việc mẹ làm là xoa bụng và nói chuyện với 2 con, nhưng lúc đấy mẹ thấy bụng nhăn nhúm sao sao ý. Lúc đó chỉ mong được gặp 2 thiên thần của mẹ mà bao nhiêu suy nghĩ bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu “không biết con có khoẻ không, ngoan không…”, mẹ đã thức trắng đêm nhìn đồng hồ mà chưa bao giờ thấy đêm nó dài đến thế. Cuối cùng trời cũng sáng, các cụ có câu “thức đêm mới biết đêm dài” nhưng từ lúc 6h sáng đến 10h30 nó dài hơn cả 1 đêm. Chốc lại hỏi ý tá là “vẫn chưa được lên phòng à chị?”.

Làm gì thì làm cũng không thể không đến giờ được hihi. Mẹ được đưa lên phòng rồi nha, vừa ra khỏi thang máy người mẹ nhìn thấy đầu tiên là anh Bố đẹp trai của các con, anh ấy hỏi mẹ là “mẹ có đau không?” Và câu mẹ đáp lại anh ấy là ”2 con xuống chưa?, được gặp con chưa?” . Về phòng được 1 lúc thì 2 con cũng được về với mẹ, lúc đó mẹ chính thức tuyên bố với bản thân mình là “mình đã được làm mẹ”. Giờ mẹ chỉ biết nói rằng bố mẹ cảm ơn 2 thiên thần của bố mẹ rất nhiều. Bố mẹ yêu con. Mong 2 con luôn khoẻ mạnh bình an như tên của mình là Phúc Hải và An Nhiên.

Qua đây vợ chồng em xin cảm ơn đội ngũ các bác sĩ của bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội rất nhiều vì đã là cầu nối mang 2 thiên thần đến với thế giới tươi đẹp này. Mong rằng tất cả những gia đình đang trên đường đi tìm kiếm con yêu sẽ sớm đạt được ý nguyện. Các bố mẹ hãy có niềm tin rằng con yêu sẽ đến với chúng ta, tin vào bản thân không được bỏ cuộc, tin vào đội ngũ các bác sĩ của bênh viện “RỒI MỌI THỨ CŨNG SẼ ỔN CẢ THÔI, MỌI SỰ CỐ GẮNG ĐỀU SẼ ĐƯỢC ĐỀN ĐÁP XỨNG ĐÁNG”.


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

ĐẶT LỊCH KHÁM